DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 930

“Hừ,võ công thiên hạ đệ nhất thì sao chứ, về nhà vẫn phải nấu cơm giặt

giũ.”

Sở Phi Dương nghe thấy lời nói đủ châm chọc của y, lại nhận được một

cái nhìn khinh thường, cuối cùng cũng hiểu được vị này vừa rồi rối rắm cái
gì.

Hắn dở khóc dở cười nhìn Quân Thư Ảnh: “Ngươi muốn lấy việc này

để tự an ủi a. Bỏ đi, bỏ đi, Sở đại hiệp ta võ công thiên hạ đệ nhất, không
thèm so đo với tiểu hà mễ nhà người*(hà mễ: con tôm).”

Tiểu hà mễ lại không tức giận với chiêu khích tướng của hắn, bình tĩnh

để Sở Phi Dương nắm tay y dẫn đi.

Hai người trở lại chỗ vừa bị rơi vào cơ quan, nơi này đã khôi phục lại

nguyên trạng, trừ bỏ lá rụng không còn lại thứ gì, hoàn toàn là mặt đất bằng
phẳng, không nhìn ra tí tẹo dấu vết có cơ quan nào.

Sắc trời lúc này đã tối đen, ánh sao lấp lánh trên bầu trời như thắp sáng

cho toàn bộ Kỳ Lân đảo, gió biển mang theo hơi ẩm vẫn không biết mệt
mỏi mà quét qua.

Sở Phi Dương ngồi xổm xuống nhìn dấu chân hỗn loạn trên mặt đất,

nhíu mày.

“Bọn họ đã xảy ra chuyện.” Quân Thư Ảnh đứng bên cạnh Sở Phi

Dương.

“Sao ngươi biết?” Sở Phi Dương có chút nghi hoặc.

Quân Thư Ảnh nói: “Nếu bọn họ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,

hiện tại nhất định vẫn đang tìm chúng ta, nếu bọn họ theo cơ quan khi đó đi
xuống, thì giờ động khẩu đã đóng, bọn họ sẽ bị nhốt bên trong. Mọi người
không phải ai cũng giống Sở đại hiệp ngươi, tới cô đảo này còn có thể nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.