DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 932

Sau một lúc lại nhịn không được hỏi: “Thư Ảnh, ngươi thực cảm thấy ta

đã già rồi sao?”

Quân Thư Ảnh giống như bị sặc nước miếng, liếc nhìn Sở Phi Dương

một cái, tựa hồ nghĩ đến cái gì, trên mặt phiếm hồng, rồi sau đó lại trắng
bệch: “Không già, ngươi một chút cũng không già, ngươi như vậy là được
rồi….”

Sở Phi Dương còn chưa đủ khả năng để từ sắc mặt hồng hồng trắng

trắng của Quân Thư Ảnh đoán được y suy nghĩ cái gì, mỉm cười tựa hồ rất
vừa lòng với đáp án này. Hắn nếu biết Quân Thư Ảnh nghĩ đến việc không
đứng đắn gì, thì câu “Ngươi như vậy là được rồi” có lẽ sẽ càng khiến hắn
cảm thấy mỹ mãn.

Hai người nghỉ ngơi một lát, rồi lại bắt đầu men theo con đường nhỏ

mọc đầy cỏ dại tiếp tục tìm kiếm.

Sở Phi Dương từng nghiên cứu tấm bản đồ vài lần, hòn đảo này nói lớn

không lớn mà nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, muốn tìm được ba người cũng
không phải là việc dễ dàng. Hắn liền đơn giản dẫn Quân Thư Ảnh cùng
nhau đến nơi giấu bảo vật, dọc theo đường đi lại lưu tâm tìm kiếm tung tích
ba người.

Mục đích của Giang Tam là chính là nơi đó. Mặc kệ nơi đó giấu bảo vật,

hay là thứ gì khác, cuối cùng hẳn ở chỗ ấy sẽ tìm được gã.

“Thư Ảnh ở kia có vài toà viện tử, chúng ta đi qua đó xem một chút.”

Hai người vẫn men theo đường lớn đi, Sở Phi Dương nhìn thấy phía bắc có
một viện lạc bỏ hoang, nhìn cách bố trí có lẽ là phòng ngủ trước kia của
chúng đệ tử Đông Long Các. Ba tòa đại viện phân bố xen kẽ trên địa hình
nhấp nhô kia, dựa theo địa hình dốc mà xây lên, thật sự là khéo léo.

Đi xuyên qua đường nhỏ bị cỏ dại um tùm che kín giữa ba viện, cũng

may hai người khinh công tốt, nên chỉ cần một nén hương đã đến được phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.