DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 937

không ngờ đến hoá ra toàn bộ đều bị lưu lại bên trong dũng đạo phía sau
bức tường kia.

Có lẽ không chỉ ở nơi đó. Từ khi đặt chân lên hòn đảo này y phát hiện

cơ quan trên đảo nhiều như thế, phía sau từng cơ quan đều là không gian
hắc ám. Có lẽ tại những nơi mà bọn họ không nhìn thấy, có lẽ càng nhiều
oan hồn uổng mạng.

Nơi này nhất định là đã từng phát sinh qua tranh đấu. Một đám người

mang trong mình tuyệt thế võ công. Vậy thì tranh đấu này có thể tưởng
tượng có bao nhiêu quyết liệt cùng tàn khốc. Vì sao Mục Giang Bạch lại có
thể toàn thân trở ra? Rốt cuộc lão ta đã làm gì?

Tưởng tượng đến việc Sở Lân vẫn còn đang ở chỗ lão, đột nhiên trong

lòng Quân Thư Ảnh cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Một bàn tay giữ chặt lấy y, Quân Thư Ảnh phục hồi lại tinh thần, nhìn

ánh mắt thân thiết của Sở Phi Dương.

“Thư Ảnh, đừng lo lắng đại sư phụ tuyệt đối không phải ác nhân.” Sở

Phi Dương nói.

Quân Thư Ảnh cũng quay lại nắm tay Sở Phi Dương, gật gật đầu.

Hai người tìm được một sơn động khô ráo. Sở Phi Dương đặt Sở Vân

Phi lên mặt đất, lại kiểm tra mạch đập của cậu, thở ra một hơi nói: “Cậu ta
không có việc gì. Chỉ bị thương trên đùi, miệng vết thương cũng không còn
gì đáng ngại.”

Quân Thư Ảnh dựa vào vách động ngồi xuống, đối với việc này cũng

chẳng mấy quan tâm.

“Còn lo lắng gì sao?” Sở Phi Dương ngồi xuống cạnh y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.