yên lặng đi bên cạnh hắn, thản nhiên cười, ngay cả ánh mắt nhìn hắn cũng
giống nhau, cùng vẻ sung bái, cùng vẻ… mê luyến.
Cao Phóng bĩu môi. Khi đã thấy rõ bộ dáng của cẩm y thanh niên kia lại
bất đắc dĩ thở dài. Họa vô đơn chí, cổ nhân đã bạc đãi ta.
Sở Phi Dương đi tới giữ phòng, hướng Tín Bạch hành lễ, cất ao giọng
chúc thọ. Tín Bạch cười, liên tục gật đầu. Mỹ mạo nữ tử cùng cẩm y thanh
niên cũng lên chúc thọ.
Nàng kia tự xưng họ Mai, chính là nữ tử duy nhất của đại phú Giang
Nam Mai gia, được thiên hạ truyền tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mai
Hân Nhược. Sớm nghe nói Mai gia cùng Thanh Phong Kiếm phái giao tình
sâu đậm, nhưng dễ dàng đem nhi nữ nhà người khác đến chúc thọ sư phụ
nhà mình, Sở Phi Dương cũng thật bản lãnh. Cao Phóng trên mặt bất động
thanh sắc, thản nhiên cười, tự rót rượu uống một mình.
Bên này đám người Sở Phi Dương còn chưa ngồi xuống, ngoài cửa đã
có một tiếng cười truyền đến. Một lão nhân cao lớn tóc hoa râm tiến vào.
Một đệ tử mặt vội vã chạy theo lão vào đưa tin: “Viên minh chủ lão nhân
gia đến”
Trong phòng mọi người đầu đứng dậy. Viên Khang Thọ vung bàn tay to
lên, hờn giận nói: “Gì mà lão nhân gia? Ta rất già sao?”
Mai Hân Nhược bước nhẹ nhàng đến bên Viên Khang Thọ, cười nói:
“Không già không già. Viên bá bá sao lại già? Dương đại ca từ trước đến
nay ăn nói vụng về, phải để cho Tín bá bá phạt y.” Người đệ tử đến thông
báo kia đỏ mặt, cuối đầu ngượng ngùng cười.
VIên Khang Thọ vuốt chòm râu bạc trắng, cười khanh khách nhìn về
phía Mai Hân Nhược: “Tốt tốt, Mai nha đầu nói được lắm. Ngươi cùng đi
với Sở đại ca phải không? Đi thôi đi thôi, không cần ở bên lão nhân gia ta,
để một lát trong lòng khỏi chê ta là lão đầu vướng bận.”