DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 992

Giang Tam thấy cậu đụng vào tinh thể trước mắt một phen đẩy cậu ra,

hung tợn nói: “Cút ngay, không được dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi
chạm vào y. Y không phải sư phụ ngươi!”

“Nhưng mà….” Sở Vân Phi cứng họng, nhìn nhìn Giang Tam, lại quay

qua nhìn về phía nam tử bị phong ấn trong tinh quan kia. Quả thực, tuy
rằng y với sư phụ của cậu giống nhau như đúc, nhưng nhìn kĩ một chút, sẽ
vẫn thấy có điểm khác nhau. Y so với sư phụ cậu trẻ hơn rất nhiều, trên
khuôn mặt không chút nào che giấu vẻ u buồn, còn mang theo cảm giác
thản nhiên nhàn nhạt, đây là biểu tình mà tuyệt đối không bao giờ có thể
xuất hiện trên người vị sư phụ lạnh như băng trên núi Thiên Sơn kia của
cậu.

“Y là ai vậy?” Quân Thư Ảnh hiếu kì hỏi.

“Kì Tranh, y là Kì Tranh của ta.” Giang Tam chậm rãi di chuyển lấy tay

chỉ vào trên mặt băng, “Ta thật vất vả mới đến được đây, thế nhưng y cũng
không nguyện ý mở mắt liếc ta một cái.”

Quân Thư Ảnh nhìn Giang Tam bộ dáng nhếch nhác lôi thôi, trên mặt

lại đầy vẻ thâm tình, khóe miệng khẽ nhếch: “Với diện mạo bây giờ của
ngươi, chỉ sợ người ta chẳng buồn mở mắt ra nhìn.”

Giang Tam đang thương cảm, nghe vậy có chút giận dữ trừng mắt liếc

Quân Thư Ảnh một cái, lại quay sang Sở Phi Dương nói: “Sở đại hiệp, các
ngươi nhìn cũng đã nhìn, hỏi cũng đã hỏi rồi. Ngươi hiện tại có thể mang
người của ngươi ra khỏi đây được chứ? Nơi đây ngoài tinh quan này ra,
không còn bất cứ thứ giá trị gì.”

“Ngươi gọi hắn là Kì Tranh, Tô Kì Tranh, đây đúng là tục danh của sư

phụ a.” Sở Vân Phi nói, trong lòng khó hiểu. Cậu hiện tại đã thật sự khẳng
định người kia không phải sư phụ mình, thế nhưng cái tên kia là sao a.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.