chạy trốn. Bạch Hồ vẫn ở phía sau không ngừng đuổi theo, tứ chi của nó
vốn lớn, vì không để cho đối phương đuổi theo, Tịch Tích Chi liền xuất ra
toàn bộ sức mạnh để chạy trốn.
An Hoằng Hàn chờ ở bên ngoài một chút, tầm mắt gần như không hề rời
khỏi cửa động. Cho dù mặt hắn lạnh lẽo, nhưng người nào nhìn cũng đoán
được bệ hạ đang lo lắng cho con chồn đó.
Tịch Tích Chi dám một mình đi trước dò đường, phần này dũng khí làm
Phùng chân nhân bội phục, lại nói cũng không dễ dàng gặp được một yêu
tinh thật lòng tu tiên, Phùng chân nhân cũng không hi vọng nó gặp chuyện
không may. Huống chi trước đó đến lời nói tục An Hoằng Hàn cũng đã nói
ra, nếu Vân Chồn gặp chuyện không may, muốn chôn theo toàn bộ Tuệ Vân
Quan của ông. Phùng chân nhân không quan tâm tánh mạng của mình,
nhưng lại không thể trơ mắt nhìn đồng môn sư huynh đệ chết oan.
“Bịch bịch bịch” tiếng bước chân đang chạy, truyền ra từ cửa động nhỏ
hẹp.
An Hoằng Hàn lập tức ưỡn thẳng sống lưng, nhìn về phía cửa động.
Ánh mắt liếc nhìn Phùng chân nhân, ý bảo ông nhanh chuẩn bị nếu sau
lưng Vân Chồn dẫn tới những vật khác nhất định phải bắt lại.
Phùng chân nhân móc ra từng món phấp bảo trong tay áo bào, cùng An
Hoằng Hàn chia ra đứng ở hai bên trái phải của cửa động.
An Hoằng Hàn chính là nhất quốc chỉ tôn, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào
đều không đến gần được, vì khí thế đế vương xung quanh người hắn có thể
chống lại khí yêu ma.
Chít chít... Còn chưa chạy đến cửa động, Tịch Tích Chi đã lớn tiếng hô
lên hai lần.