Tịch Tích Chi hừ hai tiếng, nhưng không có phản bác. Bắp chân chạy
đến ê ẩm, vì không muốn mất thể diện, chỉ có thể tiếp tục kiên cường chống
đỡ tiếp tục chạy.
An Hoằng Hàn nhìn vẻ mặt cố gắng chống đỡ của Tịch Tích Chi, vừa
đau lòng, nhưng cũng vui mừng.
Hắn hiểu, mặc dù Tịch Tích Chi ồn ào nói không muốn chạy bộ. Nhưng
một khi quyết định, như vậy tuyệt đối sẽ kiên trì tới cùng, sẽ không dễ dàng
buông tha. Chuyện này đối với Tịch Tích Chi cũng giống như chuyện tu
tiên, vừa mới bắt đầu liền lấy đây là mục tiêu, một mực cố gắng.
Cung nữ, thái giám cũng không có nhàn rỗi, bệ hạ và Tịch cô nương
đang nỗ lực chạy bộ, sao bọn họ dám không chạy theo? Mỗi khi Tịch Tích
Chi và An Hoằng Hàn tiến tới một khoảng cách, tất cả cung nữ thái giám
liền đuổi theo, sợ bệ hạ muốn sai bảo bọn họ mà không tìm được người.
Lâm Ân lớn tuổi, cộng thêm thân thể vốn hơi mập. Đây có thể nói là
khổ cho ông, không chạy được mấy bước, sẽ phải thở gấp một chút. So với
Tịch Tích Chi, bộ dáng Lâm Ân càng thêm thất bại.
Ngô Kiến Phong vốn là thị vệ, mỗi ngày đều ở đây luyện công, cho nên
chút lộ trình này đối với hắn, cũng chỉ là một đĩa đồ ăn.
Bắp chân càng ngày càng nhức mỏi, Tịch Tích Chi mệt mỏi hận không
được ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhưng lại không muốn để mọi người thấy
chuyện cười của nàng, cũng không muốn làm cho An Hoằng Hàn thất
vọng, chỉ có thể tiếp tục mở bắp chân ra, tiếp tục chạy.
Nhìn Tịch Tích Chi có lòng kiên trì, An Hoằng Hàn một tấc cũng không
rời canh giữ ở bên cạnh nàng.
Lâm Ân thật sự không chịu nổi đau khổ này, nện bắp đùi một cái, khom
nửa người thở, hô với An Hoằng Hàn ở phía trước: “Bệ hạ, đã đến lúc rồi,