DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 1089

Mặc kệ là từ nguyên nhân gì, nghe lời nói như thế, An Hoằng Hàn cũng

kinh ngạc một phen. Một tiểu hài tử nguyện ý phục vụ cho hắn, An Hoằng
Hfn làm sao có thể buông tha cơ hồi này?

“VỪa đúng đầu vai trẫm có chút mỏi.” An Hoằng Hàn thuận thế ngồi

vào trên ghế, nhìn qua Tịch Tích Chi, ý bảo nàng nhanh chóng bóp đi.

Có một lần, Tịch Tích Chi lười biếng không hoàn thành nhiệm vụ luyện

chữ, An Hoằng Hàn đã phạt nàng rất nặng. Bây giờ vì giảm bớt chút tội lỗi,
Tịch Tích Chi càng thêm ra sức làm hắn vui lòng. Tay nhỏ bé của Tịch Tích
Chi vốn đã mềm nhũn, vì để cho An hoằng Hàn cảm thấy thoải mái, nàng
đã dùng hết toàn lực bóp vai cho hắn.

Thật vất vả mới hưởng thụ được phục vụ như vậy, An Hoằng Hàn

không khỏi khép hai mắt lại.

Nhìn vẻ mặt An Hoằng Hàn hiếm khi thả lỏng, Tịch Tích Chi không

khỏi ngây người một hồi. Trước kia phàm là có người đang ở đây, An
Hoằng Hàn sẽ không thả lỏng một chút nào, thời điểm có vẻ mặt này là cực
nhỏ.

Dần dần, Tịch Tích Chi cũng không phân biệt được rốt cuộc là bóp vai

cho hắn vì giảm bớt lỗi lầm, hay chỉ muốn nhìn vẻ mặt buông lỏng của hắn
mà bóp vai.

Lâm Ân nhìn không khí giữa hai người vô cùng hài hòa, len lén phất tay

về phía mọi người, để toàn bộ cung nữ thái giám đều lui ra khỏi Bàn Long
điện.

Trong điện yên lặng, không có một tiếng vang. Thời gain giống như

dừng ở thời khắc này, để bức tranh này trở thành hình ảnh vĩnh cửu.

“Thế nào? Hôm nay lấy lòng trẫm như vậy? Có phải lại ít luyện chữ

đúng không?” nhìn thời cơ không sai biệt lắm, An Hoằng Hàn há mồm nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.