Trong lòng Lâm Ân thầm nghĩ, cả buổi sáng Tịch cô nương đều dùng để
ngẩn người, ngươi nói có lười biếng hay không? Vừa định mở miệng trả
lời, ánh mặt lại đúng lúc chống lại đôi mắt Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi dùng sức trừng mắt liếc ông một cái, làm cho câu nói của
Lâm Ân mắc kẹt ở cổ, phun không ra, cũng nuốt không được.
“Ta không có lười biếng.” Không đợi Lâm Ân do dự ra quyết định, Tịch
Tích Chi liền giành trả lời. Mà trong lòng lại cực kỳ chột dạ, cả một buổi
sáng, nàng không viết được một tờ giấy Tuyên Thành.
Gò mà của Tịch Tích Chi khẽ ửng hồng, một đôi mắt giống như con nai
con thuần khiết, ánh mắt mơ hồ bất định, chính là không dám nhìn chính
diện An Hoằng Hàn.
Chỉ là vẻ mặt này của nàng, chẳng lẽ An Hoằng Hàn còn đoán không ra
tiểu tử này nói dối? Thật là một hài tử không biết nói dối. Chính bởi vì vậy,
người ở trước mắt này mới đáng được hắn thật tâm đối đãi, không phải
sao?
Lâm Ân bị dọa đến trong lòng hồi hộp, trong lòng thái giám cung nữ
khác cũng không hẹn mà cùng suy nghĩ đến... Tịch cô nương thật là không
muốn sống! Lại dám phạm tội khi quân! Đây chính là tội lớn rơi đầu đấy.
An Hoằng Hàn chậm rãi xoay người lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Tịch
Tích Chi không rời, nhưng từ đầu đến cuối không có phơi bày lời nói dối
của Tịch Tích Chi.
Chỉ là hắn càng không nói câu nào, càng khiến Tịch Tích Chi sợ hãi.
Tay nhỏ bé ở sau lưng không gắt gao nắm lại thật chặt.
“Vừa rồi ngươi và đại thần thương nghị lâu như vậy khẳng định mệt
mỏi, ta xoa bóp vai cho ngươi.” Cũng không biết là chột dạ, hay là bởi vì gì
khác, Tịch Tích Chi thuận miệng nói một câu liền chạy ra ngoài.