DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 1092

Nhưng một người được nuôi trong thời gian dài như vậy, chẳng lẽ trong
lòng sẽ không sinh ra cảm xúc gì sao?

Nếu đổi thành Lâm Ân mình, ông nhất định sẽ cảm giác áy náy. Bởi vì

ăn uống chùa, mặc dù những ngày sau này trôi qua rất thoải mái, tuy nhiên
vẫn sẽ khiến người ta không thoải mái.

Tịch Tích Chi cắn chặt răng, hình như cũng nghĩ đến điểm này nên

không có phản bác. Sự thật chính là như thế, nàng vẫn được an hồng cho ăn
uống rất tốt, so với chăm sóc người thân thì càng thêm để tâm, mà Tịch
Tích Chi còn chưa có làm qua chuyện gì. Chỉ là. . . . . . không phải nàng là
sủng vật của An Hoằng Hàn sao? Sủng vật không phải là nên được chủ
nhân nuôi à?

Ngay vào lúc này, đôi mắt đen tuyền của An Hoằng Hàn nhìn lại.

Cái nhìn này nhất thời khiến Tịch Tích Chi sinh ra một chút áy náy!

Người khác coi nàng là đồ chơi, mà chính nàng kiên quyết không thể đối
đãi mình như vậy mới đúng! Mỗi ngày đi theo An Hoằng Hàn ăn không
uống không, cần phải trả lại một ít mới được.

"Ai. . . . . . ai nói ta không có lương tâm, ngươi xem. . . . . ." Tịch Tích

Chi chỉ mình trái tim nhỏ đập thình thích của mình, "Không phải ở trong
này sao?"

Hừ hừ hai tiếng, có lẽ cảm thấy chột dạ, trong nháy mắt Tịch Tích Chi

liền quay đầu đi, không dám nhìn thẳng An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn nhìn bộ dáng ngây thơ của Tịch Tích Chi, trong lúc lơ

đãng khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.

"Thật sao? Để trẫm nhìn cho rõ." An Hoằng Hàn không cho Tịch Tích

Chi lùi bước, kéo cánh tay của nàng, một tay kéo tiểu nhân nhi vào trong
ngực của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.