hùng thao vĩ lược, mà thủ đoạn còn hơn người. Nếu như hắn cũng phá giải
không được, như vậy rốt cuộc bức vẽ này có bao nhiêu khó khăn?
“Ta cũng muốn nhìn một chút.” Tịch Tích Chi đưa ngón trỏ ra, chỉ bản
đồ An Hoằng Hàn đang che.
Nếu đã bị Tịch Tích Chi nhìn thấy, An Hoằng Hàn cũng không còn tính
toán sẽ tiếp tục giấu nàng. Đã từng có bao nhiêu người vì bản đồ này mà
tranh đến bể đầu chảy máu? Lại nói bản đồ này cũng cực kỳ có lai lịch. Dù
chính An Hoằng Hàn cũng phải tốn không ít khổ công phu mới có được nó.
Cho dù Tịch Tích Chi thấy được thì như thế nào? Phá giải không được
bí mật bên trong, cuối cùng bản đồ này cũng chỉ là một tờ giấy lộn, không
có một chút tác dụng nào.
Bản đồ lần nữa hiện ra ở trước mặt Tịch Tích Chi, giấy Tuyên Thành ố
vàng vừa nhìn đã biết trải qua rất nhiều năm tháng, rất nhiều chỗ đã nổi lên
nếp gấp.
Tịch Tích Chi vươn ngón tay nhỏ phấn nộn ra, sờ sờ tờ giấy, “Bản đồ
này… cất giấu bí mật hoặc là chuyện xưa gì sao?”
Nếu không phải có nguyên nhân, Tịch Tích Chi không tin An Hoằng
Hàn sẽ ngẩn người với bản đồ.
Giọng nói của Tịch Tích Chi giống như chim hoàng oanh hót, cực kỳ dễ
nghe. Mỗi lần nghe được giọng thanh thuý của tiểu hài tử này, tâm tình
phiền chán của An Hoằng Hàn đều sẽ tìm được một khoảng không gian yên
lặng. Không có bất kỳ che giấu nào, An Hoằng Hàn gật đầu với nàng, “Có,
chuyện xưa này đã lưu truyền hơn một ngàn năm rồi.”
Tịch Tích Chi nháy một đôi mắt nước long lanh, hơn một ngàn năm?