“Không sai, chính là ngàn năm…. Vật này chính là bảo đồ được hoàng
tộc An thị lưu truyền qua nhiều thế hệ. Trừ đế vương mỗi đời, những người
khác không thể có được.” Năm đó lúc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vì vật
này, An Hoằng Hàn cũng tốn không ít khổ tâm.
Vốn cũng không muốn phá giải bí mật bên trong, tất cả đều bởi vì sự
xuất hiện của Tịch Tích Chi, hắn mới lấy bản đồ này ra, muốn phá giải bí
mật bên trong.
Cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, Tịch Tích Chi vẫn còn đang
tiêu hoá. Có thể truyền lưu ngàn năm gì đó, nhất định chính là bảo bối, khó
trách đến An Hoằng Hàn cũng không thể làm gì được nó.
Chuyện xưa hơi dài, tạm thời tuyệt đối nói không rõ ràng. An Hoằng
Hàn vươn tay liền kéo tiểu hài tử qua, để cho nàng ngồi ở trong lòng mình,
mà trên thư án trước mặt bọn họ, bày ra bản đồ đó.
Con đường quanh co ngoằn ngoèo giao lại với nhau, không thể sắp xếp
rõ đầu mối.
Tịch Tích Chi một lúc thì nhìn An Hoằng Hàn, một lúc lại nhìn bản đồ,
chờ chuyện xưa bắt đầu.
“Có từng nghe qua bốn chữ “Chân Long Thiên Tử” chưa?” An Hoằng
Hàn nắm tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, vuốt vuốt ở trong tay, nghiêm túc
nhìn khuôn mặt tiểu hài tử. Cặp mắt trong suốt như nước, luôn làm cho
người ta nhìn mãi không chán.
Tịch Tích Chi hơi sững sờ, không biết An Hoằng Hàn nói lời này có
dụng ý gì. Chỉ là vẫn dằn lại tính tình, gật đầu với hắn, “Đây là đương
nhiên.”
Tuỳ tiện kéo một đứa bé ở trên ngã tư đường hỏi, đối phương khẳng
định đều biết ‘Chân Long Thiên Tử’, chính là chi nhất quốc chi quân.