DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 1272

Nhưng suy nghĩ của Tịch Tích Chi đã bay theo câu nói kia của An

Hoằng Hàn, nghĩ đến cảnh tưởng da người nhăn nheo tung bay trước gió,
sợ tới mức trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

Ngón tay mang theo vết chai mỏng xoa nhẹ trên người Tịch Tích Chi,

toàn bộ trong đại điện đều tràn ngập mùi thuốc. Tịch Tích Chi cảm thấy sặc
mũi, nhịn không được hắc hơi một cái, đột nhiên bụng cũng không chịu
thua kém kêu lên hai tiếng. Sau khi bị Ngô Kiến Phong bắt đi, Tịch Tích
Chi vẫn chưa ăn uống gì. Lúc ở chỗ nguy hiểm, Tịch Tích Chi vẫn không
cảm thấy đói, hôm nay khi biết mình an toàn, cảm giác đói liền xuất hiện.

"Lâm Ân, phân phó người đi chuẩn bị thức ăn." An Hoằng Hàn gọi ra

bên ngoài một tiếng.

Tịch Tích Chi bất giác đỏ mặt.

Lúc An Hoằng Hàn giúp nàng bôi thuốc, luôn điều chỉnh nặng nhẹ rất

tốt, làm cho Tịch Tích Chi nhịn không được hưởng thụ nhắm mắt lại. Trong
lòng lại suy nghĩ trái ngược nhau, cái này không được cái kia không được!
Làm sao mỗi lần An Hoằng Hàn xoa xoa bóp bóp cho nàng, nàng lại nghĩ
động tác kia trở thành mát xa chứ? Nhưng mà... Thật sự rất thoải mái.

Ngay lúc Tịch Tích Chi kìm lòng không được muốn nhắm mắt lại, nàng

chợt nhớ đến sự việc lúc sáng sớm, ấp úng hỏi: "Ngươi sẽ không hứa hôn
cho ta với Đoàn Vũ Phi chứ?"

Nàng biết ở cổ đại, trinh tiết của người con gái cực kỳ quan trọng.

Thông thường dưới tình huống này, trừ bỏ việc Tịch Tích Chi chỉ có thể gả
cho Ðoàn Vũ Phi ra, thì không có con đường nào khác để đi.

Tịch Tích Chi không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến

chuyện này, ánh mắt của An Hoằng Hàn lập tức thay đổi, xoa thật mạnh
vào vết thương của Tịch Tích Chi "Hắn nghĩ tốt lắm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.