Tịch Tích Chi ném tờ giấy trên bàn đi, một lần nữa cầm bút lông lên.
Thật ra đây mới là mục đích thật sự của ngươi à? Giám sát nàng tập viết.
Liên tiếp hai ngày An Hoằng Hàn không lên triều, cũng không đi Ngự
Thư Phòng xử lý chính vụ.
Không ai dám thúc giục An Hoằng Hàn, nhưng không có nghĩa là nô tài
hầu hạ cạnh hắn không dám thúc giục hắn, Hai ngày này, mỗi khi nhìn thấy
Lâm Ân rời khỏi Bàn Long điện, hầu như trong khoảnh khắc đó lại bị các
đại thần vây xung quanh.
Lúc mới bắt đầu, Lâm Ân còn nhẫn nại chào hỏi vài câu cùng các đại
thần. Đến cuối chùng, thà rằng vụng trộm đi ra từ cửa sau Bàn Long điện,
cũng không muốn đối mặt với các vị đại thần kia. Khó trách hai ngày nay
bệ hạ không rời khỏi Bàn Long điện, thật là có năng lực biết trước, bản lĩnh
của bọn đại thần đáng ghét này cũng thật là lợi hại.
“Bệ hạ, chúng thần tìm thấy Ngô Kiến Phong rồi.” Bên ngoài truyền
đến một loạt tiếng bước chân.
Người đến là thị vệ trưởng mới được thăng cấp, gần đây đều là hắn phụ
trách an toàn Bàn Long điện.
“Người ở đâu?” An Hoằng Hàn ngước lên nhìn người vừa đến.
Tuy là đã làm chức quan nhỏ ở đây được nửa tháng, nhưng mỗi lần Hồ
Khuất bái kiến bệ hạ đều nhịn không được sự sợ hãi. Đặc biệt toàn thân bệ
hạ như tỏa ra hơi thở lạnh như băng, luôn khiến cho đáy lòng người khác
cảm thấy lạnh lẽo.
“Thuộc hạ dựa theo lời của bệ hạ, mai phục ở cửa Ngự Thiện Phòng,
quả thật không ngoài dự đoán của bệ hạ, sau khi Ngô Kiến Phong bỏ trốn
hai ngày, cuối cùng cũng lộ ra chân tướng. Hắn đang ở phía đông Ngự
Thiện Phòng, toàn bộ ngự lâm quân đang truy bắt hắn.”