DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 1362

Có lẽ đoán được suy nghĩ trong lòng Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn giơ

tay lên trên búi tóc của nàng, rút ra một cây trâm, viết ở trong lòng bàn tay
nàng: “Con đường không thể đi, sẽ dùng cây trâm gạch một chút.”

Như vậy là có thể loại bỏ hết các lộ tuyến dư thừa.

An Hoằng Hàn rất là đồng ý, cầm cây trâm liền bắt đầu nhớ lại trận

pháp, sau đó không chút hoang mang gạch một chút.

Thường cách một đoạn thời gian, An Hoằng Hàn liền ôm Tịch Tích Chi

hôn một lần, nói ra cho oai là truyền khí. Làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ
hồng của Tịch Tích Chi còn chưa thối lui, lại một lần nữa nổi lên.

Hiếm khi có thể trợ giúp An Hoằng Hàn phân ưu giải nạn, khóe miệng

Tịch Tích Chi vẫn treo nụ cười. Lòng nói, nhìn hiện tại còn ai dám nói nàng
ăn miễn phí! Nhìn một chút, không phải nàng cũng đang làm chánh sự rồi
sao?

Thật ra thì, đến An Hoằng Hàn cũng rất là giật mình. Vẫn cho là Tịch

Tích Chi trừ ăn uống ngủ đối với những chuyện khác, một chữ cũng không
biết. Nhìn nàng mỗi ngày tu luyện cũng không thấy thành tựu, cho nên ở
trong ấn tượng của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi chính là một con chồn
hết ăn lại nằm.

Hôm nay nhìn thấy nàng có mấy phần nghiên cứu với trận pháp, trong

lòng có kinh ngạc, có vui mừng, cũng có hài lòng.

Đại đa số lộ tuyến trên bản đồ đều bị Tịch Tích Chi gạch loại bỏ hết. Mà

còn dư lại, tất cả đều là đường phải đi qua. Chỉ có một đường, đồng thời
cũng là đường thẳng nhỏ nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.