Thật ra thì Tịch Tích Chi lo lắng quả thật dư thừa, trừ thời gian mới bắt
đầu có chút vô lực, bây giờ An Hoằng Hàn rất dư tinh thần. Chỉ là hiếm khi
được đãi ngộ như vậy, An Hoằng Hàn tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Khoác
lên trên cánh tay Tịch Tích Chi đưa tới, dựa vào Tịch Tích Chi đỡ đi.
“Ngươi không cần nghỉ ngơi thêm chút nữa ư? Dù sao chúng ta lại
không vội, thân thể mới là quan trọng nhất.”
“Không cần, trẫm rõ ràng thân thể của mình, tuyệt đối sẽ không có
chuyện gì.” An Hoằng Hàn vỗ vỗ tay của nàng, ý bảng nàng an tâm.
Nhưng sau khi chính mắt thấy một màn kia, Tịch Tích Chi làm sao có
thể an tâm?
Lại đi đến cánh cửa này, Tịch Tích Chi lại muốn khuyên An Hoằng Hàn
ở chỗ này nghỉ ngơi, tránh cho thân thể sẽ không thoải mái. Nhưng không
ngờ chân của An Hoằng Hàn mới vừa bước tới cửa, liền nhảy ra cửa chính,
bơi ra ngoài.
Bị buộc bất đắc dĩ, Tịch Tích Chi chỉ có thể theo thật sát. Trong lòng
thầm nghĩ, chẳng may thân thể An Hoằng Hàn lại đột phát tình trạng gì,
mình vô luận như thế nào cũng phải kéo hắn lên trên bờ!
Có chút kinh ngạc giật giật tứ chi, trong lòng an hồng có nghi hoặc
không nói nên lời. Tại sao ao nước này lại không lạnh? Không…. không
đúng, không phải ao nước này lại không lạnh, đầu óc An Hoằng Hàn suy
nghĩ, rất nhanh phủ nhận cái ý nghĩ này. Hiện tại hắn không cảm thấy nước
lạnh lẽo, hơn nữa còn có thể thở ở trong nước.
Miệng An Hoằng Hàn nhẹ nhàng mở một khe nhỏ, quả thế. Chẳng lẽ là
viên Long Châu kia phát huy tác dụng?
Trăm nỗi băn khoăn xuất hiện ở bên trong lòng của An Hoằng Hàn, hắn
luôn cảm giác trong thân thể mình có vật gì đó đang lặng lẽ thay đổi.