DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 1385

Lão đầu kia uất ức, không để ý bạn già mắng thế nào, mình cầm khăn

lau bàn, “Không mở cửa thì ăn không khí à?! Lúc đó rõ ràng ta nhìn thấy
chính xác là vàng, ta mới thu. Ai biết qua một buổi chiều, vàng liền biến
thành hòn đá! Ta còn tìm rất nhiều bạc vụn cho người nọ đấy, bà nói đi, sao
vàng lại biến thành đá chứ?”

Lúc đó ông vì xác nhận có phải vàng giả hay không, cố ý cắn ở phía

trên một cái, sau đó thả vào trong túi áo. Ai biết thời điểm muốn giao tiền
cho vợ, lấy ra lại là đá!

“Ta……. ta thấy ông là già mắt mờ rồi, bằng không làm sao sẽ coi đá là

bạc! Như thế rất tốt, đến tiền mua muối cũng bị mất.” Lão phụ nhân kia
nhéo lỗ tai lão đầu, giọng nói vang đến ngoài ba dặm cũng nghe được.

An Hoằng Hàn nhíu mày một cái, đưa tay muốn che lại lỗ tai Tịch Tích

Chi.

Tay kia còn chưa vươn ra, vốn con chồn nhỏ đang nằm bẹp, lại kích

động thoát khỏi xe ngựa nhanh như chớp.

“Hồ Khuất, dừng xe.” An Hoằng Hàn phân phó một tiếng, bánh xe dần

ngừng chuyển động.

Khi An Hoằng Hàn nhảy ra khỏi xe ngựa, đã nhìn thấy con chồn kia

vênh váo hống hách đứng ở trên bàn của quán người khác.

Lão phu nhân và lão đầu nhi đều là lần đầu tiên nhìn thấy con chồn nhỏ

màu trắng như vậy, cho nên khi nhìn thấy liền quên cãi vả. Sau đó nhìn sau
lưng con chồn nhỏ, hô hấp càng thêm chậm lại, một nam tử rất anh tuấn.

An Hoằng Hàn mặc một bộ cẩm bào màu xanh đậm, cả người đều là khí

thế lạnh lùng, người lạ chớ lại gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.