Phàm là nơi bàn tay An Hoằng Hàn đi qua, Tịch Tích Chi cảm thấy
giống như bị người đốt lửa, s tới mức co cổ lại. Trường hợp ái muội mê
người như vậy, nếu như Tịch Tích Chi không biết An Hoằng Hàn muốn
làm gì, đó chính là đồ ngốc trong đồ ngốc.
"Ngươi buông ra!" Tịch Tích Chi đỏ mặt, quát An Hoằng Hàn. Cả đời
nàng chưa từng trải qua trường hợp này lần nào, không biết nên xử lý như
thế nào, nhưng tất cả mọi thứ này không nên tiến hành thêm nữa!
Nếu cùng An Hoằng Hàn ấy ấy rồi, sau này nàng còn có thể an tâm tu
hành ư? Nên dùng thái độ gì đối mặt với An Hoằng Hàn đây!
"Trên người nàng có chỗ nào mà trẫm chưa xem qua? Trẫm vuốt lông
cho nàng, chẳng lẽ không thoải mái sao?" Bàn tay An Hoằng Hàn tiếp tục
di chuyển trên da thịt Tịch Tích Chi, không có chút dấu hiệu dừng lại.
Con mẹ nó, toàn thân ta có lông ở chỗ nào! Muốn chấm mút thì nói
thẳng! Còn tìm lý do đường hoàng.
Gương mặt của Tịch Tích Chi không khác gì con cua bị nấu chín, ít nhất
con cua còn có hai cái càng lớn, có thể kẹp người. Mà mình không có gì
hết, chỉ có thể giống như cá nằm trên thớt, mặc cho An Hoằng Hàn xâm
lược.
Đánh, lại đánh không lại An Hoằng Hàn. Trốn, lại trốn không thoát ma
chưởng của An Hoằng Hàn.
Đôi mày thanh tú như hai chiếc lá liễu của Tịch Tích Chi nhíu chặt lại.
Sau một hồi trầm mặc, Tịch Tích Chi cắn môi, không đếm xỉa gì nặn ra
một câu: “cái đó... Chàng sẽ phụ trách chứ?”
Vừa nói xong, cả khuôn mặt Tịch Tích Chi đã hồng đến tận cổ, muốn
giơ tay lên tát mình một bạt tai.