Không đợi An Hoằng Hàn nhảy ra một bước, Tịch Tích Chi liền nóng
lòng vội vã xông ra giống như mũi tên.
Phát hiện tốc độ nhanh hơn trước kia không chỉ gấp hai lần, Tịch Tích
Chi hưng phấn cười đến lệch miệng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, loại vui mừng này liền bị một người không
thức thời phá hư.
An Hoằng Hàn bị nàng bỏ lại phía sau, thế nhưng đảo mắt liền đuổi kịp
bên cạnh nàng, còn cố ý giảm bớt tốc độ, không nhanh không chậm sóng
vai chạy với nàng.
Tịch Tích Chi nghiến răng nghiến lợi, "Rõ ràng ta đã kết xuất nội đan
rồi, sao còn không bằng một người phàm chứ!" Thật chẳng lẽ muốn cả đời
bị người đè ở phía dưới, bị ăn đến sít sao ư? Vĩnh viễn trở thân không
được.
Ngay sau đó lại nghĩ đến đêm đó, quanh thân An Hoằng Hàn kết xuất
vảy, Tịch Tích Chi lại cảm thấy hiện tại không thể coi An Hoằng Hàn là
phàm nhân, ít nhất hắn thay da đổi thịt rồi.
"Quá không công bằng." Tịch Tích Chi thương tâm muốn chết, lòng nói
mình tân tân khổ khổ tu luyện lâu như vậy, quay đầu lại còn không bằng
người nào đó nuốt vào một viên châu.
Quả nhiên người đi đường tắt đều là đáng ghét, đáng giận!
Khi Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn trở về lần nữa, đôi mẫu tử kia đã
chờ thật lâu rồi.
Nhìn lên thấy An Hoằng Hàn trở lại, lập tức ôm nhi tử chạy tới. Nhưng
mắt nhìn xung quanh An Hoằng Hàn một vòng cũng không nhìn thấy bóng