An Hoằng Hàn phát hiện người trong ngực có động tác, sức lực ôm
nàng lại chặt thêm mấy phần.
Người trên núi đã sớm gấp đến độ lộn xộn, từng người nhìn nước lũ bao
la nơi xa, đều cảm thấy bi thương LÂm Ân đỏ mắt, nhìn chằm chằm chân
núi, “Lưu đại nhân, bê hạ...”
“Ngươi đừng lo lắng, bệ hạ hồng phúc tề thiện, không dễ dàng có
chuyện như vậy”. Tư Đồ Phi Du trừng mắt nhìn hắn, hình như trách cứ
Lâm Ân cứ nói lung tung.
Ai cũng biết được an nguy của bệ hạ liên quan đến hưng vong của
Phong Trạch quốc. Nhưng nếu An Hoằng Hàn thật đã xảy ra chuyện, thiên
hạ nhất định đại loạn.
Đàm Hải vỗ vỗ bả vai Lâm Ân, “Yên tâm đi, chuyện bây giờ chúng ta
có thể làm, chỉ là chờ đợi”
Trong nước có rất nhiều đồ tạp nham, nhánh cây, tảng đá đều bị nước lũ
cuốn đến khắp nơi, hơi không cẩn thận sẽ bị nhưng thứ đó quẹt làm bị
thương An Hoằng Hàn vì che chở Tích Tịch Chi, để cho nàng tránh khỏi
kiếp này, đều tự mình làm đệm thịt, ngăn trở những thứ đó cho nàng.
Trong nước cũng không dễ dàng hoạt động tứ chi, chờ An Hoằng Hàn
ôm Tích Tịch Chi lao ra mặt nước, đã tốn không ít thời gian.
“Bệ hạ... Bệ hạ” Vừa nhìn thấy hai người chui ra từ trong nước, Lâm Ân
kích động la to nói lớn.
An Hoằng Hàn không để ý đến ông, nửa ôm Tích Tịch Chi, kiểm tra
xem trên người nàng có quẹt bị thương hay không? Cuối cùng chỉ nhìn thấy
cái lỗ nhỏ ở trên mu bàn tay. Lượng máu ra cũng không nhiều, không phải
nghiêm trọng.