"Trời giáng tai họa, cuộc sống dân chúng khốn khổ, do đó nên giảm bớt
mức thuế thu ở Phong Châu, thúc đẩy cho Phong Châu sớm ngày khôi phục
nguyên khí." Lưu Phó Thanh thấy bệ hạ không quát mắng, dần dần nói
chuyện lớn tiếng hơn, "Đương nhiên, đây chỉ ở một phương diện. Đồng
thời ở đó, chúng ta nên đẩy nhanh việc sửa chữa đê điều, phòng ngừa nước
lũ tiếp tục trở thành mối họa. Vi thần cho rằng cần phái mấy vị đại thần tiến
về phía Phong Châu xử lý chuyện này, mới thỏa đáng nhất."
Những điều ông nói xong đều có lý, mỗi quan điểm đều xuất phát từ
việc suy nghĩ cho dân chúng.
An Hoằng Hàn thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, cơn giận dần dần tiêu tan, mắt
nhìn xuống quần thần phía dưới, nói: "Đại nhân Vương, đại nhân Hà, đại
nhân Chu, lúc trước các ngươi đề xuất muốn đi Phong Châu ngăn chặn
nước lũ, thế thì lần này liền để cho các ngươi lập công chuộc tội. Nếu trong
vòng ba tháng, chuyện ở Phong Châu chưa giải quyết, trẫm liền tịch thu tài
sản chém đầu cả nhà các ngươi."
Một câu cuối cùng khiến ba tên đại thần đồng thời rùng mình một cái,
cùng nhau quỳ xuống, "Vi thần sẽ không phụ sự kì vọng của bệ hạ."
" Thừa Tướng Tư Đồ, bởi vì chuyện này, ngươi cũng nhúng một chân
vào, cho nên cũng cùng bọn họ cùng nhau đi Phong Châu, giám sát tiến
trình chuyện này." An Hoằng Hàn không nóng không giận nói, lại làm cho
người ta không nói ra nửa ý phản kháng. Mặc dù Tư Đồ Phi Du tính làm
người khác ghen tị, lại thích kể công. Nhưng năng lực làm việc không thể
đánh giá thấp, nếu không An Hoằng Hàn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ
người như vậy được ở lại trên các quần thần khác. Phái Tư Đồ Phi Du đi xử
lý chuyện này, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sai lầm nào. Với năng lực của
ông ta, giải quyết vấn đề do lũ lụt mang lại cũng chẳng phải quá khó khăn.
Tư Đồ Phi Du dường như cũng tự biết, hai đầu gối quỳ xuống, chấp
nhận nói: "Vi thần tiếp chỉ."