DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 196

Tịch Tích Chi chỉ nhìn thoáng qua, liền che hai mắt của mình lại không

dám mở ra. Cánh tay khô héo không ngừng hiện lên ở trong đầu nàng. Bên
tai tiếng ruồi ‘vo vo’ càng thêm nhắc nhở nàng, Thái hậu chết đi kinh
khủng mức nào.

Chấn tĩnh nhất vẫn là An Hoằng Hàn như cũ không lộ vẻ gì, có lẽ hắn

đã sớm nhìn thấy qua người chết như vậy, Thái hậu cũng chỉ là một người
trong đó.

Thái y chữa trị cho Thái hậu nhiều ngày nên sớm đã thành thói quen

cảnh tượng này. Mặc dù vẫn cảm thấy ghê tởm nhưng chưa đến mức nôn ra
như An Nhược Yên.

"Bệ hạ, lần đầu tiên vi thần nhìn thấy bệnh lạ thế này. Người còn chưa

chết nhưng thân thể liền bắt đầu thỗi rữa? Vi thần cùng cái thái y khác lật
xem tất cả sách thuốc ở Viện Thái Y đều không thể bốc thuốc đúng bệnh."
Sợ An Hoằng Hàn giáng tội, mỗi giây mỗi giờ thái y đều ở biện giải cho
mình.

An Hoằng Hàn bình tĩnh ngoài dự đoán, ánh mắt từ từ thu lại từ cỗ thi

thể trên giường, lạnh lùng nói ra: "Thái hậu đã từng là mẫu hậu một nước,
vì mặt mũi hoàng thất, chân dung không thể công khai. Sau khi các ngươi
ra ngoài phải giữ bí mật, nếu không trẫm chỉ các ngươi hỏi tội."

Không biết có phải là ảo giác hay không, Tịch Tích Chi cảm thấy giọng

nói An Hoằng Hàn giờ phút này lại có sự tiếc nuối cùng bất đắc dĩ. Len lén
ngẩng đầu quan sát An Hoằng Hàn, nàng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì
trên gương mặt đối phương.

Dù sao mẫu thân chết, hơn nữa còn do chính tay hắn giết, chắc rằng

trong lòng hắn khó tránh khỏi khó chịu. Mặc dù mọi người thường nói ‘ ý
chí sắt đá ’, nhưng có người nào có thể thật sự vô tình đến mức ấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.