Dường như muốn an ủi hắn, Tịch Tích Chi chìa móng vuốt ra khẽ vuốt
cánh tay An Hoằng Hàn.
Lông mày An Hoằng Hàn hơi nhíu lại, bàn tay vuốt ve lông tơ con chồn
nhỏ, con chồn nhỏ này lại thích suy đoán lung tung? Từ trước đến giờ, hắn
làm việc chưa bao giờ hối hận. Nhưng tấm lòng con chồn nhỏ lại làm hắn
rất vui.
Vừa vặn nhìn thấy cô gái nhỏ đứng ở bên cạnh An Nhược Yên, An
Hoằng Hàn nhìn nàng khen ngợi, nói: "Có can đảm."
Mặc dù sắc mặt An Vân Y tái nhợt nhưng không có phản ứng lớn như
An Nhược Yên. Hơn nữa nàng chỉ có mười hai tuổi, đàn ông trưởng thành
nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm này cũng sẽ không chịu nổi huống chi nàng
chỉ là một cô gái nhỏ.
An Vân Y thoáng sửng sốt mới biết hoàng huynh đang nói chuyện với
nàng, ngạc nhiên nhìn An Hoằng Hàn, trong hốc mắt dần dần dâng lên hơi
nước, thì ra nàng cũng được hoàng huynh để ý đến.
"Tạ hoàng huynh khích lệ." An Vân Y mang theo tiếng khóc nức nở nói,
nếu nàng cũng có thể được hoàng huynh quan tâm như Lục Hoàng Tỷ thì
muốn nàng làm cái gì, nàng đều sẵn lòng.
Cuộc sống bị người ta tàn nhẫn vứt bỏ trong xó xỉnh, bị người khác xa
lánh, nàng đã chịu đủ rồi.
Tịch Tích Chi có phần lo lắng cho Thập Tứ công chúa, ánh mắt vừa rồi
làm người khác cảm giác được. . . . . . Hình như nàng đã làm ra một quyết
định vô cùng quan trọng.
Đại thần và hoàng thân quốc thích lần lượt tiến vào hoàng cung, liếc
nhìn thấy có rất nhiều dân chúng bình thường cũng đến đông đủ.