"Ồ!? Sao con chồn này lại chạy tới Viện Thái Y?" Chung Duy Đồng
dừng việc sao dược liệu, kinh ngạc nói một câu.
Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi kêu to hai tiếng mang tính chất như chào
hỏi. Ánh mắt đảo quanh phòng, cuối cùng dừng lại trên một lão nhân,
không chút đắn đo chạy về phía đó.
Mấy vị thái y còn lại cười ha ha: "Thì ra là tìm lão đầu họ Từ."
Lão đầu chữa trị đối tượng là động vật, không có công việc nhiều như
những thái y kia, nhàn nhã ngồi ở trên ghế uống trà, "Cái con chồn nhà
ngươi cuối cùng cũng có lương tâm, biết đến thăm lão phi?”
Tịch Tích Chi phản bác kêu lên hai tiếng, lúc trước nàng định tặng lễ
đấy chỉ tiếc gặp phải đống chuyện phiền phức. Không phải lúc này rảnh rỗi,
nàng liền chạy ngay đến đây sao.
Tiểu Tuân Tử cùng hai người cung nữ đứng lẳng lặng một bên, tầm mắt
không rời khỏi con chồn nhỏ, e sợ nó biến mất dưới ánh mắt bọn họ.
"Được rồi, được rồi, xem bộ dạng ngươi kìa, lão phu lại không trách
ngươi, ngươi lải nhải cái gì?” Lão đầu ôm lấy con chồn nhỏ, đăt nó ngồi lên
ghế bên cạnh.
Giơ tay lên rót một ly trà đưa tới trước mặt con chồn nhỏ. Vẻ mặt tươi
cười như đối đãi với bạn tốt nhiều năm, “Trà hảo hạng Bích Loa Xuân,
ngươi nếm thử đi, lão phu tốn rất nhiều thời gian mới tìm thấy trong hoàng
cung.”
Tịch Tích Chi ngạc nhiên chớp mắt mấy cái, không ngờ lão đầu này
kiếm lợi lộc còn thuận buồm xuôi gió hơn so với nàng. Sắc mặt không chỉ
hồng hào có sức sống còn có lá trà tốt để uống.