"Nước miếng chảy ra." Khóe miệng An Hoằng Hàn lộ ra ý cười có phần
nháo bang.
Tịch Tích Chi nhanh chóng nâng móng vuốt lau miệng, một lúc lâu mới
có phản ứng, nửa người nó ngập hết trong nước, cho dù chảy nước miếng,
An Hoằng Hàn có thể nhìn thấy được không? Lại bị một vị vua phúc hắc
đưa vào bẫy, Tịch Tích Chi tức giận kêu ‘hừ hừ’.
Không dám không thuận theo ý An Hoằng Hàn, bổn chân Tịch Tích Chi
đạp nước như một làn khói bơi tới trước mặt hắn.
An Hoằng Hàn kéo lấy chân trước của nàng, lật ngược chân con chồn
nhỏ lên, ngón tay trượt qua trượt lại trên bụng nàng như tìm kiếm thứ gì đó.
Bộ lông Tịch Tích Chi ướt sũng, lớp da mềm mại rất dễ thấy cộng thêm
ngón tay An Hoằng Hàn không ngừng vỗ về chơi đùa nó, thân thể lập tức tê
dại. Nàng không an phận giãy giụa muốn chạy trốn khỏi bàn tay An Hoằng
Hàn.
An Hoằng Hàn nhìn ra ý đồ của nàng, vỗ mông nàng một cái, "Xấu hổ
cái gì? Toàn thân ngươi từ trên xuống dưới đều bị trầm sờ hết rồi."
Mặc dù đây là lời nói thật nhưng vẫn làm Tịch Tích Chi cảm thấy
ngượng ngùng. Dù gì kiếp trước nàng cũng là một con người hơn nữa còn
là một người phụ nữ!
Quan sát lúc lâu, An Hoằng Hàn nắm lấy cái bụng nhỏ nhô lên của con
chồn nhỏ, lại nhìn lần nữa đặc trưng của nó, bình tĩnh nói: "Thì ra là một
con cái."
Tịch Tích Chi tức giận muốn nôn ra máu, nàng không phải cái chẳng lẽ
là đực sao? Vào cung mười mấy ngày rồi, hôm nay vị vệ hạ thông minh
quyết đoán này mới phát hiện sao? Cảm giác tê liệt hành hạ khiến Tịch
Tích Chi giãy giụa kịch liệt.