DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 258

Tịch Tích Chi tiêu hóa lời nói trên, chậm rãi ngẩng cái đầu đầy lông lên,

gật đầu hai cái với An Hoằng Hàn, ý bảo đã hiểu rõ rồi.

Nhận rõ hoàn cảnh mới có thể tự bảo vệ mình. Trong đầu nàng rõ ràng

biết được quy luật đó, nhưng nói là một chuyện làm lại là chuyện khác. Bởi
vì hai từ ‘ cứu sống ’ đã sớm đi sâu vào trái tim nàng, đột nhiên bắt nàng
phản lại điều ấy, nàng tuyệt đối không thể làm được. Làm bất cứ chuyện gì
đều cần có một quá trình.

Có lẽ do tự trách, mấy ngày nay Tịch Tích Chi rầu rĩ không vui, cả ngày

đều nằm trên đùi An Hoằng Hàn, chẳng buồn đi chỗ nào.

Nhìn thấy tinh thần con chồn nhỏ sa sút, lông mày An Hoằng Hàn nhăn

lại rất sâu, mỗi ngày hắn đều phân phó Ngự Thiện Phòng làm ít đồ ăn mà
con chồn nhỏ thích ăn. Lúc xử lý tấu chương, hắn cũng thường phân tâm đi
vuốt ve bộ lông con chồn nhỏ, quan sát ánh mắt nó.

Lâm Ân nhìn nhiều quá mức tự nhiên biết tâm tình bệ hạ không tốt, mỗi

ngày ông đều phải vừa run lẩy bẩy vừa hầu hạ bên cạnh bệ hạ. Lâm Ân
cầm một tấm thiếp mời đi vào điện Bàn Long, "Bệ hạ, Hữu Tướng đưa
thiếp mời tới báo rằng ngày mai tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu trai của
ông ta."

An Hoằng Hàn đang suy nghĩ viễn vông, nghe được câu nói của Lâm

Ân, tùy ý gật đầu.

So với phản ứng An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi có vẻ hưng phấn hơn

nhiều. Nàng chợt nâng lên đầu nhỏ, nhìn tấm thiệp trên tay Lâm Ân, trong
mắt như có ngọn lửa đang cháy muốn đốt đến tấm thiệp.

Khó thấy được con chồn nhỏ phục hồi được tinh thần, An Hoằng Hàn

cúi đầu xem nó. Đột nhiên nghĩ đến, hoàng cung trừ phong cảnh tuyệt đẹp
thì cũng chẳng có nơi nào đùa nghịch. Mấy ngày này, con chồn nhỏ hầu
như đi dạo hết khắp các nơi trong hoàng cung, chỉ sợ không còn chỗ nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.