Tịch Tích Chi ngẩng đầu nhỏ, móng vuốt dùng để chống cằm, trịnh
trọng gật đầu. Chủ nhân nàng đích thực rất tuấn tú, từ khi bước vào cửa
chính phủ Thừa Tướng, hầu như mọi ánh mắt của những nữ tử đều đặt ở
trên người hắn.
Thật ra đám nữ tử nhìn thấy An Hoằng Hàn thì liếc mắt đều phát hiện ra
con vật nhỏ trong ngực.
Có người nào có thể so với một nam nhân ‘ có tình yêu ’ đẹp trai, lại
còn có sức hấp dẫn? Vào thời điểm nào đó, nuôi một sủng vật nhỏ dành để
tán gái chắc chắn làm được không ít việc lớn.
Bị mọi người nhìn chăm chú, Tịch Tích Chi thấy không được tự nhiên,
nép vào trong ngực An Hoằng Hàn, kéo qua tay áo của hắn đắp lên trên
người mình, ngăn trở tầm mắt người khác.
Y phục bị con vật màu trắng nào đó kéo lộn xộn, nhưng An Hoằng Hàn
không chút tức giận mặc con chồn nhỏ làm loạn ở trong lòng hắn.
Lưu Phó Thanh có rất nhiều việc, thỉnh thoảng có người đến trước mặt
ông ta chúc mừng, nói những điều tốt lành.
Bà vú ôm một đứa bé nhỏ đưa cho Lưu Phó Thanh. Đứa trẻ vừa đến
trong ngực Lưu Phó Thanh liền cười ‘hi hi’, gương mặt tròn như cái đĩa, có
đặc điểm mập mạp của con nít.
Từ xưa đến nay, Tịch Tích Chi rất thích trẻ con, ánh mắt đầu tiên nhìn
thấy đứa bé liền bị hấp dẫn đi qua.
Không ngờ lão già Lưu Phó Thanh xấu xí này có cháu trai đáng yêu đến
vậy.
"Chủ tử ngồi bên này." Lưu phó ôm đứa trẻ trong tay, chỉ hướng chủ
tọa.