"Chủ tử nhà nô tài đã đi ngăn nước lũ cho nên không thể tham gia tiệc
đầy tháng của cháu ngài và mong ngài thứ tội. Nhưng chủ tủ đã nói nhất
định phải đưa lễ vật đến phủ." Gã sai vặt lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi
áo ra. Chiếc hộp được chế tạo cực kỳ tinh xảo, bên trên được điêu khắc hoa
văn thủ công thuộc vào hạng nhất.
Tịch Tích Chi thò ra đầu nhỏ muốn nhìn xem bảo bối gì.
"Đại nhân Tư Đồ không ngờ thật có lòng." Lưu Phó Thanh ngoài cười
nhưng trong lòng không cười, ôm đứa bé vỗ vỗ.
Gã sai vặt mở ra hộp nhỏ, bên trong đặt một chiếc lắc tay được xâu
thành chuỗi từ ngọc Phỉ Thúy, ở viên Phỉ Thúy giữa được điêu khắc thành
hình con bướm, xem xét tay nghề thủ công thì dây chuyền này khó có thể
bắt bẻ, có thể nói nó vô giá.
Lưu Phó Thanh không nắm bắt được ý đồ của Tư Đồ Phi Du, với quan
hệ đối địch giữa hai người bọn họ thì lão già kia có thể bỏ ra nhiều tiền
chúc mừng đầy tháng của cháu trai ông sao?
Tịch Tích Chi lập tức trừng lớn mắt khi nhìn thấy chuỗi hạt châu, nàng
quả thật không thể tin được. . . . . .
Người phàm nhìn bằng mắt thường không nhận ra, Tịch Tích Chi lại có
thể thấy rất rõ ràng. Ở trong mắt mọi người, lắc tay bằng chuỗi Phỉ Thúy
hoàn toàn là đồ trang sức cao cấp, nhưng bằng ánh mắt Tịch Tích Chi nhìn
thì mọi thứ đã không giống vậy.
Tịch Tích Chi đưa móng vuốt ra liền muốn đoạt đi, không ngờ An
Hoằng Hàn phát hiện nó khác thường, lập tức đè lại móng vuốt con chồn
nhỏ.
Bữa tiệc này tổ chức ở phủ Lưu Phó Thanh. Mọi người đều phải đưa
quà mừng, dù An Hoằng Hàn là vua một nước cũng không thể cướp đoạt