Tiếng con chồn nhỏ kêu gây huyên náo quá mức, ánh mắt của rất nhiều
tân khách đều tập trung vào bên này của An Hoằng Hàn, khi nhìn thấy
bóng dáng của hắn còn có con vật trong ngực hắn, liên hệ với tin đồn mấy
ngày gần đây trong hoàng cung, rất nhiều người liền biết được thân phận
của hắn.
Đối phương không phơi bày thân phận nên những người còn lại cũng
giả vờ ngây ngốc không đi làm rõ, chẳng qua mỗi tiếng nói cử động đều
càng trở nên thận trọng cẩn thận hơn.
"Thật ồn áo." An Hoằng Hàn đã im lặng rất lâu, đột ngột trầm giọng cất
tiếng nói.
Trong lòng Lưu Phó Thanh nhất thời hồi hộp, sợ bệ hạ giận lây sang
cháu trai của mình, vội vàng đưa đứa bé cho bà vú, "Ngươi trước hết ôm nó
đi xuống dỗ đi, một lúc nữa ta đến nhìn."
Theo đứa trẻ rời sân, đại sảnh lại trở nên yên tĩnh.
Thật ra thì Lưu Phó Thanh đã lo lắng dư thừa, nguyên nhân làm An
Hoằng Hàn nói thế là do sợ con chồn nhỏ trong ngực ngộ nhỡ không kiềm
chế được tính nết, xông lên giành lễ vật của đứa bé. Hắn nâng chung trà
lên, nhấp một ngụm, mỗi động tác tùy ý của An Hoằng Hàn đều tràn đầy
khí phách vương giả.
Ai cũng biết nam nhân ngồi ở chỗ đó không phải nhân vật đơn giản, trên
mặt mỗi người đều mang một phần thận trọng.
"Mở. . . . . . Khai tiệc thôi." Lưu Phó Thanh giơ ống tay áo lên lau mồ
hôi.
Tại sao một buổi tiệc rượu tốt đẹp như thế lại biến thành thế này.