DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 276

Nhớ tới đứa cháu trai của mình, Lưu Phó Thanh lại buồn bực một trận.

Từ khi sinh ra, đứa trẻ này không khóc không nháo, thế nào hôm nay không
khí vui mừng như vậy trái lại khóc ‘oa oa’?

Mặc dù thức ăn phủ Thừa Tướng không bằng mỹ vị trong hoàng cung

nhưng lại có một hương vị khác. Món ngon bày đầy bàn, mùi thơm xông
vào mũi.

Trong đầu Tịch Tích Chi còn nghĩ đến chuyện đứa bé nên dù khẩu vị tốt

vô cùng nhưng khi nhìn một bàn đầy món ngon lại mất hứng thú ăn uống.
Có thể cứu, Tịch Tích Chi nhất định sẽ cứu. Huống hồ, Lưu Phó Thanh là
Hữu Thừa Tướng trong triều, nếu nàng có thể giúp ông ta cứu cháu mình
một mạng thì ông ta sẽ thiếu nợ nàng một ân tình.

Nếu tương lai có lúc cần thì nàng có thể đòi lại ân tình mà Lưu Phó

Thanh nợ.

An Hoằng Hàn gắp hai miếng thịt đút cho nàng, Tịch Tích Chi ăn vào

cảm thấy vô vị. Nàng lắc đầu nhỏ, nhìn về phía tân khách ngồi đầy chung
quanh, sau đó làm ra một quyết định. Móng vuốt nàng đập mạnh lên bắp
đùi An Hoằng Hàn, kêu ‘chít chít’ một tiếng, báo cho hắn một tiếng, rồi đột
ngột nhảy khỏi bắp đùi của hắn.

Bởi vì trong đại sảnh đặt đều là bàn tròn, mười người một bàn. Rất

nhiều tân khách đều tập trung mời rượu và dùng bữa, không để ý đến sự vật
dưới mặt bàn. Tịch Tích Chi thuận lợi xuyên qua phía dưỡi những cái bàn
tròn, đuổi theo về phía bà vú rời khỏi.

An Hoằng Hàn nhìn này quả cầu trắng nhỏ như bôi dầu trên chân dần

dần biến mất. Hắn nâng lên chung trà, uống một hớp. Nước trà đắng chat
nơi đầu lưỡi khiến người ta còn cảm nhận được mùi vị còn đọng lại. Lưu
Phó Thanh thấy chủ nhân của con chồn thiếu dạy dỗ kia mãi không lên
tiếng nên không dám tự chủ trương rời khỏi bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.