Tịch Tích Chi nhanh chóng tóm lấy một viên bắn về phía một tỳ nữ.
Tỳ nữ đau đến kêu ‘ai da’ một tiếng, xoa cái mông đau, lập tức nghĩ đến
cái gì, kéo lấy cánh tay một tỳ nữ khác, "Du tỷ, tỷ xem trong phòng này có
phải có thứ gì không sạch sẽ hay không? Đột nhiên cái mông muội bị bắn
phải, chắc chắn tiểu thiếu gia nhìn thấy gì đó mới có thể một mực cứ khóc
thế."
Tỳ nữ còn lại lườm nàng kia một cái, "Tỷ thấy muội cả ngày đoán mò
nghi thần nghi quỷ, trên đời này nơi nào có quỷ. Nếu có thật, muội kêu ra
cho tỷ xem một chút."
Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, thoáng hiện nụ cười xấu xa, ai nói trên
đời không có quỷ? Chẳng qua các ngươi không nhìn thấy thôi. Nàng lại
nhặt lên một viên đá khác, ném qua hướng nàng ta.
Trên đùi đột nhiên bị cái gì bắn vào, tỳ nữ dừng nói chuyện, nhưng
không nghĩ đến chuyện ma quỷ mà quay đầu nhìn bốn phía.
"Không có người mà? Sao bắp đùi lại bị thương chứ." Tỳ nữ vuốt vuốt
chân, nghi ngờ nói.
Bà vú mắng: "Hai người các ngươi đứng ở đấy mò mẫm làm gì, còn
không qua đây nghĩ biện pháp. Đợi lát nữa Hữu Tướng đại nhân trở lại,
ngài nhìn thấy tiểu thiếu gia vẫn còn khóc, ta xem các ngươi giải thích thế
nào."
Bà vú tầm bốn mươi năm mươi tuổi, đặc biệt kiêng kỵ những chuyện
kia. Con người đến một tuổi nhất định sẽ luôn có chút mê tín. Mới vừa rồi
bà nghe thấy lời nói thầm của hai tỳ nữ, trong lòng bà đã thấy bất mãn.
Hai tỳ nữ không dám tiếp tục nói, mới vừa bước được một bước, chuẩn
bị đi qua cùng dỗ tiểu thiếu gia cùng bà vú. Ai ngờ cái mông của hai người
đồng thời bị bắn phải. . . . . .