Hữu Tướng ra hiệu liền ngay lập tức ngậm miệng.
Dù sao chuyện vừa rồi không hề dối trá, đến giờ, bà vẫn cảm thấy đau
khắp người.
Tịch Tích Chi giả bộ không liên quan đến mình, ngồi vắt giò yên lặng
xem vẻ mặt của bà vú và Lưu Phó Thanh. Dù sao chuyện cần làm, nàng
đều đã làm xong rồi. Hôm nay nàng mệt đến mức chỉ muốn lăn ra ngủ,
ngáp một cái, Tịch Tích Chi cầm ống tay áo An Hoằng Hàn lên, lén chui
vào trong đó rồi nằm trong ngực hắn để ngủ, nàng muốn dựa vào giấc ngủ
để khôi phục thể lực.
An Hoằng Hàn cảm thấy trong ngực có nhiều hơn một con vật, dùng
sức vỗ sống lưng con chồn nhỏ. Con chồn này đã bắt đầu hiểu được hắn sẽ
bao che cho nó sao?
Chiếc lắc tay vô cùng lạnh lẽo không giống như loại Ngọc Thạch... Cái
lạnh ngấm vào trong tay như hàn khí mà băng đá phát ra.
An Hoằng Hàn nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống con chồn nhỏ, có lẽ con
chồn này muốn chiếc lắc tay không phải vì thích nó.
Tịch Tích Chi cũng không lo lắng chiếc lắc làm hại đến An Hoằng Hàn
bởi vì hắn là cửu ngũ chí tôn (1), bất kỳ vật tà ma nào cũng phải nhượng bộ
lui binh. An Hoằng Hàn là chân long thiên tử (2) được trời cao che chở, khí
Thiên Tử vây khắp người, loại khí tức này là khắc tinh của những thứ vật tà
ma. (2) Chân long thiên tử: là rồng là con của trời Hễ có yêu ma đến gần
hắn thì sẽ hao tổn nguyên khí (3) của bản thân.
(3) Nguyên khí: là sức sống, sinh lực.
Nói cách khác, nếu không phải do Tịch Tích Chi tu tiên thì cũng không
thể sống bên cạnh An Hoằng Hàn.