"Hả?" An Hoằng Hàn ý vị thâm trường nói: "Không nên nuôi sao?"
Tịch Tích Chi lè lưỡi, cố gắng liếm láp dấu răng trên mu bàn tay An
Hoằng Hàn cho đến khi tiêu hủy chứng cớ, Tịch Tích Chi oai phong lẫm
liệt kêu gọi An Hoằng Hàn.
"Đừng tưởng rằng dấu răng biến mất, trẫm sẽ tha ngươi." An Hoằng
Hàn hưởng thụ con chồn nhỏ liếm láp, tiếp xúc được đầu lưỡi mềm mại
nộn nộn, An Hoằng Hàn vô cùng yêu thích cảm giác đó, trong đầu chuyển
đoán trăm lần, nói: "Liền phạt ngươi. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, dưới tình thế cấp bách con chồn nhỏ đột nhiên
nhảy trên đầu vai An Hoằng Hàn, móng vuốt béo mập chận lại miệng An
Hoằng Hàn.
Động tác vẫn duy trì giữa hai người, toàn trường thái giám cung nữ cách
mấy giây sau mới phản ứng được. Cơ hồ tất cả bả vai mọi người đều rung
nhè nhẹ, trong đại điện, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười trộm.
Trong nháy mắt sắc mặt An Hoằng Hàn trở nên âm trầm, ánh mắt lạnh
lẽo liếc nhìn một vòng, mọi người đều sợ hãi mặt mũi trắng bệch, không
dám phát ra âm thanh nào nữa.
Móng vuốt con chồn nhỏ còn che miệng của hắn, An Hoằng Hàn rất
muốn tức giận, thậm chí đánh nó một trận. Nhưng nghĩ trở lại, hắn lại
không nỡ. Không thể làm gì khác bỏ móng vuốt béo mập ra, An Hoằng
Hàn thở dài nói: "Trẫm vừa nói phạt ngươi... ngươi liền che miệng trẫm.
Rốt cuộc ngươi là chủ nhân, hay là trẫm là chủ nhân?"
Chít chít. . . . . . [Ngươi].
Tịch Tích Chi ngồi bệt trên đầu vai An Hoằng Hàn, cúi đầu rũ rượi phờ
phạc, đầu nghiêng sang một bên không nhìn nữa. Không nuôi nàng nữa thì