Ở bậc chín trên đài cao, An Hoằng Hàn trang nghiêm ngồi trên ngai
vàng Kim Long, gương mặt tuấn tú không chút biểu cảm.
Đôi mắt trên khuôn mặt con chồn nhỏ mở to, cặp móng duỗi thẳng đặt
lên trên đùi An Hoằng Hàn. Lỗ tai nhọn của con chồn nhỏ thỉnh thoảng
rung rung hai cái, hoặc là con ngươi chuyển động liếc xung quanh, đánh
yêu đến làm mọi người muốn ôm nó vào trong lòng giày vò một trận.
Song ngoại trừ An Hoằng Hàn ai dám thật sự động tay chân lên người
con chồn nhỏ?
Các vị đại thần đều chờ đợi thái tử nước Luật Vân đến, An Hoằng Hàn
cũng không ngoại lệ, rảnh rỗi không có việc gì làm, hắn liền tóm móng
vuốt con chồn nhỏ, thỉnh thoảng bóp hai cái, đôi khi cố ý lật ngược bụng
con chồn nhỏ lên trời, sau đó bàn tay không ngừng vỗ về chơi đùa phần
lông ở giữa bụng nàng như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tịch Tích Chi cắn răng kêu ‘chít chít’ hai tiếng, nhiều người nhìn vậy, ít
nhất hắn phải cho nàng một chút thể diện chứ. Tịch Tích Chi giùng giằng,
muốn né tránh bàn tay lớn kia.
"Bộ lông dài như vậy, trẫm nhìn xem trên mình ngươi có bọ chó hay
không?" An Hoằng Hàn giải thích lý do, nhưng lại giở trò, không ngừng lật
bộ lông con chồn nhỏ hết chỗ này đến chỗ khác.
Trong lòng Tịch Tích Chi mắng to, hắn mới có bọ chó, toàn thân hắn
đều có bọ chó! Tiếc rằng sức lực của nàng bé nhỏ, dù nàng giãy giụa, quấy
rối ra sao cũng không chạy thoát khỏi ma trảo của vị Đế Vương nào đó.
Đồng thời, lúc này, nàng càng thêm kiên định quyết tâm tu luyện thành
người.
Đợi lúc nàng hóa thân thành người thì không còn một cọng lông trên
người, xem khi đó hắn định làm sao kiếm cớ bắt bọ chó cho nàng bắt.