Hai má đau rát, nước mắt cung nữ rơi lạch cạch xuống nền, trên mặt
nàng ta hằn rõ năm vệt ngón tay đỏ lừng.
Không thể để người của mình bị bắt nạt, Tịch Tích Chi kêu gọi hướng
về phía hai người cung nữ, ý bảo họ nhanh chóng bỏ đi.
Ở cùng con chồn nhỏ lâu ngày, hai người cung nữ ít nhiều có thể đoán
được ý của con chồn nhỏ. Hai người cũng không muốn tranh cãi cùng An
Nhược Yên, dù sao đối phương là công chúa còn bọn họ chẳng qua chỉ là tỳ
nữ mà thôi.
"Nhớ ký cho Bổn cung, chuyện vừa rồi, nếu nhà các ngươi dám tiết lộ
một chữ cho hoàng huynh thì như vậy. . . . . . Đừng nghĩ sinh thời ở đây còn
đường sống ra khỏi hoàng cung." An Nhược Yên lộ ra một mặt ác độc của
mình, hung dữ cảnh cáo hai người cung nữ.
Tịch Tích Chi nhe răng trợn mắt, nữ nhân này thật ghê tởm, nàng ta thật
sự coi hoàng cung là địa bàn của nàng ta sao.
Trừ bỏ thân ở trong nước thì cũng không có vật gì khác giúp Tịch Tích
Chi có thể phản kích. Nhưng nàng cũng không muốn biểu diễn linh lực
trước mặt người khác, chủ yếu sợ dẫn tới hiểu lầm. Thân thể nho nhỏ bơi
về phía trước, nàng chợt nhìn thấy hòn đá nhỏ phủ kín đáy hồ.
Trong lòng bỗng nghĩ ra một kế, Tịch Tích Chi ôm lấy một đống lớn
hòn đá nhỏ, nổi lên trên mặt nước. Nàng nhắm ngay phía An Nhược Yên,
toàn bộ ném về hướng nàng ta.
Từ trước đến giờ, Đạn Chỉ Thần Công của con chồn nhỏ đều bách phát
bách trúng, An Nhược Yên bị ném chảy máu đầu, chạy bán sống bán chết.
Vì hòn đá nhỏ đều vớt lên từ trong nước nên cũng thấm nước. Khi hòn đá
nhỏ đập trúng An Nhược Yên thì bộ y phục đẹp đẽ trên người nàng ta lập
tức liền trở nên dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi.