kiểm tra nó có bị thương không.
Mà động tác này gần như xuất phát từ bản năng An Hoằng Hàn. Cho
đến khi hắn lật từng chỗ trên bộ lông con chồn nhỏ vẫn không nhìn thấy bất
kì chút vết thương nào, vẻ lạnh lẽo trong mắt hắn mới chậm rãi lui đi.
"Gặp thái tử nước Luật Vân. . . . . ." Đối mặt khí thế cường đại của An
Hoằng Hàn, cung nữ nói lắp ba lắp bắp.
"Là hắn tát?" Câu nói lạnh lùng không làm người ta kịp thích ứng.
Tịch Tích Chi gật gù đắc ý, kêu ‘chít chít’.
Cung nữ biết bệ hạ hiểu nhầm, vội vàng lắc đầu, "Không phải, không
phải. . . . . . Thái tử điện hạ, phải. . . . . Phải. . . . ." Nhớ tới câu nói cảnh cáo
cuối cùng của Lục Công Chúa, cung nữ nghẹn nước mắt, do dự có nên nói
hay không.
Chít chít. . . . . . Con chồn nhỏ giơ lên hai móng vuốt, học dáng vẻ nữ
nhân đang trang điểm, cố gắng hết sức miêu tả tố cáo với An Hoằng Hàn. .
. . . . Người bắt nạt nàng tới cùng là ai. Nàng là một con chồn có bụng dạ
hẹp hòi, mặc dù việc mach lẻo không phải chuyện có đạo đức, nhưng nếu
đã uy hiếp đến tính mạng mình, Tịch Tịch Chi sẽ không lo lắng được nhiều
đến thế.
Có lần đầu tiên chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Ai biết đến lúc nào An
Nhược Yên lại tìm nàng gây phiền phức?
Làm An Hoằng Hàn hơi cảnh cáo đối phương một câu, ít nhất đối với
nàng cũng là một loại bảo đảm.
Mặc dù con chồn nhỏ diễn tả không thật sự rõ ràng, nhưng chỉ một một
động tác vậy lại nói cho An Hoằng Hàn biết đối phương là một nữ nhân