trong đầu gương mặt đó từ từ biến hình, hóa thành gương mặt núi băng vạn
năm không đổi của An Hoằng Hàn.
Tịch Tích Chi bị dọa sợ rùng mình một cái, vội vàng dùng móng vuốt
vỗ thân mình.
Rõ là sợ gì chứ, có nghĩ gì đó thôi mà.
Chột dạ giương mắt nhìn An Hoằng Hàn, thật ra thì. . . . . . vẻ ngoài An
Hoằng Hàn không thua kém với Đông Phương Vưu Dục. Chỉ do An Hoằng
Hàn rất ít nở nụ cười khiến người ta có cảm giác lạnh lùng nên có rất ít
người dám ở trước mặt khen hắn tuấn tú.
Nàng chưa từng nhìn thấy An Hoằng Hàn có bằng hữu, một người mà
ngày ngày sống ở trong hoàng cung, không cảm thấy cô đơn sao?
Hai con mắt Tịch Tích Chi mở to lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm An
Hoằng Hàn, càng nhìn càng thấy tuấn tú. Một dòng máu nóng xông lên
não, nếu Tịch Tích Chi còn có gương mặt của con người thì nhất định có
thể nhìn ra nàng đang ngượng đỏ cả mặt.
Hơn nữa, hai tay An Hoằng Hàn liên tục chà xát bộ lông của Tịch Tích
Chi nàng khiến thân thể nàng không thể an phận cứ xoay qua xoay lại. Từ
khi ý nghĩ đó chợt xuất hiện, đến giờ vẫn không thể ngừng lại được, lúc này
Tịch Tích Chi chỉ hận không thể đập đầu chết.
Trước kia nhìn thấy soái ca, không phải nàng đều hận không thể đến gần
sàm sỡ hay sao? Thế nào hôm nay đổi thành đại soái ca là An Hoằng Hàn
thì ngược lại nàng muốn cách xa rồi!
Càng nghĩ càng không thích hợp, Tịch Tích Chi né tránh bàn tay An
Hoằng Hàn, nhảy vững vàng rơi xuống đất, con chồn nhỏ như một làn khói
chạy về phía long sàng. Nàng leo lên đầu long sàng, vô cùng thuần thục
chui vào chăn bông, trốn ở trong chăn bông không chịu ló mặt.