An Hoằng Hàn đối với tiểu nữ hài này tốt như vậy, đơn giản vì một
nguyên nhân, đứa trẻ chính là Vân chồn hóa thân. Nói cách khác, hắn yêu
thương sủng vật của mình, lại cái gì sai sao?
Sủng vật, đương nhiên dùng để cưng chiều.
"Tất cả các vị giải tán đi, ngày mai lâm triều, nếu người nào dám đến
muộn, trẫm không định dễ dàng tha thứ."
An Hoằng Hàn nhẹ nhàng ném một câu nói, bước nhanh rời đi cùng tiểu
nữ hài.
Đông Phương Vưu Dục nhìn bóng lưng của hai người, khóe môi nở nụ
cười không có ngừng quá.
"Hàn Quân, ngươi đi hỏi thăm thân phận của tiểu cô nương này." Đông
Phương Vưu Dục nảy sinh hứng thú rất lớn với Tịch Tích Chi, phân phó
thuộc hạ của mình nói.
Tại sao vừa vặn nhìn tới, mình liền rất muốn giữ đối phương giữ ở bên
người?
Sau khi đi được nửa đường, An Hoằng Hàn cho lui toàn bộ cung nữ thái
giám, dắt tay sủng vật của mình, cùng ba Yêu Tinh đi tới chỗ bãi cỏ màu
xanh.
"Các ngươi nên đoán được ta là ai chứ?" Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm
đôi mắt ba Yêu Tinh, ở bên trong nhìn thấy sự tin tưởng không giữ lại chút
nào. Các nàng nhất định biết được, mới nguyện ý đi theo nàng rời đi rừng
cây kia.
Tịch Tích Chi chậm rãi cúi đầu, nói chuyện mang theo sự áy náy, "Tối
nay là do lỗi của ta, nếu không phải ta thì các ngươi cũng không có thể bị
bốn tên không bằng cầm thú gì đó bắt đi."