Nhưng có một chút chuyện, trong lòng Lâm Ân rất chắc chắn. Tiểu nữ
hài này tuyệt đối không thể đắc tội, bởi vì bệ hạ sủng ái nàng, đó là chuyện
rất rõ ràng, không có chút giả tạo nào.
"Không cần." An Hoằng Hàn nói xong câu đó, lại khẽ bước đi đến dưới
bóng cây.
Chờ đến gần nhìn kĩ, mới phát hiện đứa trẻ này, vậy mà không có chút
đề phòng nào lộ ra một đoạn đuôi. May là hôm nay nàng mặc một bộ quần
áo màu trắng, nếu không cái đuôi này không chừng đã bị chú ý rồi.
Nhẹ nhàng bắt được cái đuôi của nàng, nhét vào trong làn váy của nàng.
An Hoằng Hàn đưa đôi tay ra, bế ngang đứa trẻ.
Lâm Ân cùng thái giám cung nữ khác nhìn thấy trợn trừng mắt, tiểu nữ
hài này rốt cuộc có thân phận gì! Bệ hạ chưa bao giờ ôm qua bất kì ai, nếu
như là một đại mỹ nhân vô song, bọn họ còn có vẻ dễ dàng chấp nhận.
Nhưng người trong ngực bệ hạ lại là một tiểu nữ hài còn chưa lớn.
Bệ hạ rất yêu thích hài tử sao?
Cái ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu mọi người một lúc, liền lập tức bị
loại trừ.
Vẻ mặt lạnh lùng của bệ hạ sinh ra bộ dáng chớ gần người, sao có thể
thích hài tử được? Hay lời đồn đại trong cung là thật, bệ hạ bị luyến đồng
(1)?
(1) Luyến đồng: ý nói có tình yêu với trẻ con, kiểu yêu Lolita ý.
Lâm Ân ho khan hai tiếng, kéo về suy nghĩ những người khác.
Cũng không thả Tịch Tích Chi xuống long sàng, An Hoằng Hàn cứ như
vậy ôm nàng, sau đó ngồi trên án thư, bắt đầu bắt tay xử lý chính sự.