Ba chữ cuối cùng, Lâm Ân cắn trọng âm rất nặng, giống như cố ý nhắc
nhở hai người.
Ninh phi kéo y phục nữ tử bên cạnh một cái, "Tỷ tỷ, vậy chúng ta có
muốn đi vào nữa hay không?"
Ai cũng đều biết lúc bệ hạ xử lý chính sự thì không thích người khác
quấy rầy. Trừ phi là đại sự triều đình, nếu không tất cả đều phải trì hoãn lại.
Hoa phi cũng do bất đắc dĩ mới đến nơi này, Lưu gia của bọn họ chỉ có
một đứa con trai độc nhất là Lưu Phỉ, nếu quả thật xảy ra chuyện gì thì chắc
rằng lúc đó phụ thân sẽ không khỏi mắng nàng một trận. "Vì cái gì không
đi, chẳng lẽ ngươi không nghĩ cứu đệ đệ Phạm Vu Vĩ của ngươi?" Hoa phi
cũng là nhân vật có ánh mắt, câu nói đầu tiên đã phá hỏng đường lui của
Ninh phi.
Các nàng đã không phải là lần đầu tiên thu thập cục diện rối rắm cho
bốn tên chuyên gây chuyện kia. Trước kia bọn hắn gây chuyện cũng không
đến mức đến tai bệ hạ. Còn lần này. . . . . . Vậy mà gây hoạ đến mức cả
triều văn võ bá quan đều biết.
Có thể giữ được tính mạng bọn họ hay không vẫn còn là một vấn đề.
Phạm gia không chỉ có một đứa con trai là Phạm Vu Vĩ, nhưng là tỷ tỷ
ruột, lại là nương nương trong hoàng cung, nếu không đi cầu tình thì chắc
chắn sẽ bị miệng lưỡi mọi người nói ra nói vào. Mặc dù Ninh phi có vài
phần ý tứ muốn lùi bước, nhưng vẫn gật đầu.
"Làm phiền Tổng quản Lâm đi vào truyền lời." Hoa phi ăn nói khách
khí.
Hoa phi chính là nữ nhi của Thượng thư Lưu, từ nhỏ đã được trong nhà
nuôi dưỡng có phẩm hạnh tốt, cộng thêm tính tình nàng không chịu thua
kém, sau khi tiến cung làm phi tử, tất cả đều thuận lợi.