Tịch Tích Chi thật sự thèm ăn không chịu nổi, mở miệng ra, ngậm lấy
miếng thịt cá, nhai hai ba cái, cảm thấy còn chưa đủ, "Muốn nữa."
Hưởng thụ sự chăm sóc của An Hoằng Hàn, một tiểu hài tử nào đó nheo
mắt lại. Bộ dạng này vẫn giống như lúc nàng còn là con chồn nhỏ, rất
giống. Thấy thế thì trong lòng An Hoằng Hàn run rẩy.
Mọi người thấy mặt 'hiền lành' như vậy của bệ hạ, hận không thể dụi dụi
day day mắt, nhìn xem có phải mình xuất hiện ảo giác không.
Tịch Tích Chi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ lo ăn cá. Cá Phượng Kim
Lân giòn tan ngon miệng đã sớm bắt lấy khẩu vị động vật nào đó làm tù
binh.
"Bệ hạ, Triệu Thái phó đã tới." Lâm Ân cất bước đi tới, Triệu Thái phó
già gần vào mộ theo phía sau.
Mặt Triệu Phi Dịch hoảng hốt, trên đường đi nghĩ rất nhiều đối sách đều
là làm sao để thoát tội. Nhưng khi ông vừa bước vào điện Bàn Long đã
nhìn thấy bệ hạ luôn làm mặt lạnh với mọi người lại cầm đũa cho hài tử kia
ăn.
Nếu cảnh tượng này truyền ra, e rằng không mấy ai tin. Nhưng chuyện
như vậy đã xảy ra xác xác thực thực.
Triệu Phi Dịch sửng sốt hồi lâu, mãi cho tới khi An Hoằng Hàn quát lớn
một tiếng: "Thấy trẫm mà không hành lễ, chẳng lẽ Triệu Thái phó quên hết
thi thư lễ nghĩa học được rồi à?"
Lời này của An Hoằng Hàn rõ ràng mang theo ý gây khó khăn. Đôi mắt
với ánh mắt sắc bén như hùng ưng càng khiến người ta nhìn là sinh ra khiếp
đảm.