này bảo người không được cắn gãy sợi mì, bệ hạ lại ăn như vậy thật?
Tịch Tích Chi hài lòng nhìn An Hoằng Hàn, mãi cho đến khi đoạn cuối
cùng của sợi mì vào miệng hắn mới lộ ra lúm đống tiền.
“Chắc chắn huyng có thể sống lâu trăm tuổi……”
Thài giám cung nữ xung quanh bị dọa sợ tới mức hít một hơi. Những lời
này mà nói ở dân gian thì hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng nhười mà
nàng nói lại đường đường là bệ hạ Phong Trạch quốc. Miễn là vua một
nước thì chắc chắn phải dùng từ vạn tuế để miêu tả! Mà Tịch Tích Chi lại
chỉ nói trăm tuổi.
Rất nhiều người cũng thấy chắc chắn tiểu cô nương này sẽ gặp tai họa.
Nhưng An Hoằng Hàn lại vươn tay đầy cưng chiều, khẽ xoa cái trán nàng.
Tịch Tích Chi tu tiên, vậy chắc chắn tuổi thọ sẽ không ngắn, chỉ cần có
thể lên trời là có thể thọ sánh với trời. Mà An Hoằng Hàn thì khác. Tuy hắn
hưởng hết vinh hoa thế gian, có được vị trí chí cao vô thượng lại là thân thể
người phàm. Bất kể giờ đây phong hoa cỡ nào, luôn sẽ có một ngày phải về
với đất mẹ.
Nghĩ tới khả năng này, mắt An Hoằng Hàn lạnh như băng rất đáng sợ.
Ánh mắt sâu thẳm lóe lên vài cái.
Phân phó cung nữ dọn cái khay đi, ôm vào lòng mình, Dức lực bá đạo
làm nàng hơi khó hiểu.
Ba yêu tinh phía dưới thấy Tịch Tích Chi bên này đã xong việc thì từ từ
kết thúc, chậm rãi thối lui.
Tịch Tích Chi đã phân phó các nàng múa xong thì tự đi về. Thời gian
các nàng sống trong cung cũng không ngắn, vẫn biết đường.