Tịch Tích Chi nửa ngồi trên giường, kinh ngạc mà nhìn về phía cửa
chính. Rốt cuộc là Hoa phi có mục đích gì khi tới đây lúc này? Mắt đối mắt
với nàng, Tịch Tích Chi cảm nhận được sự độc ác trong mắt nữ nhân kia
một cách rõ ràng.
Sợ rằng lần trước mình không nghe lời nàng khiến nàng cực kỳ tức giận.
Cuộc sống sau này của mình trong hoàng cung nhất định sẽ có không ít rắc
rối.
Hoa phi bưng một cái khay trong tay, bày trên bàn, đặt lên một chén
canh. Nước canh bốc hơi nóng nghi ngút. Nàng vừa vào điện thì tất cả mọi
người đã ngửi thấy một mùi hương thơm ngát.
Tinh thần Tịch Tích Chi chấn động. Nàng vô cùng quen thuộc với mùi
hương. Chẳng phải là mùi ngửi thấy lần đó ngoài cung sao?
Lòng nàng tràn đầy cảnh giác nhìn chén canh. Tịch Tích Chi bất kể thứ
gì, lập tức đứng lên từ trên giường, chạy về phía An Hoằng Hàn. Hai chân
nhỏ không đi giày, cứ chạy chân không như vậy. Sàn nhà đá cẩm thạch lạnh
như băng khiến nàng cảm thấy hơi lạnh. Nhưng không có gì có thể ngăn
cản bước chân của nàng.
An Hoằng Hàn quát một câu: "Có biết lạnh không? Sao không đi giày?"
Hắn vươn tay ra, ôm tiểu hài tử, để hai chân nàng cách mặt đất, kéo
nàng vào lòng mình.
"Chén canh kia có vấn đền. Chính là mùi thơm đó." Nàng cũng không
nói rõ nguyên nhân nhưng nàng biết chắc chắn chén canh đó có cho thêm
thứ gì đó.
E dè Hoa phi nên nàng cố ý hạ thấp giọng, kề sát vào tai An Hoằng Hàn
mà nói. Một hành động thân mật như vậy lập tức dẫn tới sự bất mãn của
Hoa phi.