bước về phía gương đồng cao bằng người.
Gương đồng hơi vàng tuy nhiên nó có thể soi rõ mọi thứ.
Gương và người thật việc thật luôn ngược nhau. Tịch Tích Chi nhìn
thấy vẻ mặt An Hoằng Hàn trong đó càng khoa trương hơn.
Nàng lắp bắp, chỉ vào gương, nói: “Tai… Tai không còn.”
An Hoằng Hàn nhíu mày, nắm lấy hai cái tai cạnh má nàng, “Chẳng
phải ở đây còn có hai cái à?”
Nàng không chịu yếu thế, vuốt ve hai bàn tay, “Không phải ta nói hai
cái tai này, mà là hai cái tai trên đầu cơ.”
Hai tay nàng sờ tới sờ lui trên đầu, không thấy hai cái tai lông xù thật.
Không còn hai cái tai đó, sau này nàng không cần phải sống cuộc sống
che miếng vải đen mỗi ngày. Nhìn mái tóc màu trắng bạc, nàng lập tức ủ rũ,
“Tuy không có tai nhưng màu tóc vẫn không thay đổi. Dáng vẻ này ra
ngoài vẫn khiến người ta chú ý.”
Tịch Tích Chi sợ nhất ánh mắt khác thường của người ta. Nếu dùng
dáng vẻ này ra ngoài thì nhất định nàng sẽ trở thành tiêu điểm của mọi
người.
An Hoằng Hàn lại không cho là như vậy. Hễ là thứ trên người tiểu hài tử
thì hắn đều thích. Hắn cuốn một lọn tóc màu trắng bạc của nàng, vuốt ve
lên xuống, “Trẫm thích mái tóc màu trắng bạc của nàng, khác người không
có gì không tốt.”
Có hắn đứng sau nàng, dù ánh mắt người khác thế nào thì còn không
phải đều thu lại?