Trên dưới toàn thân Tịch Tích Chi chỉ có hai điểm yếu. Điểm thứ nhấy
chính là đám lông tơ màu lửa đỏ trên trán, đặc biệt là buổi tối, lúc đám lông
sáng lên là khi chỗ đó cực kỳ nhạy cảm. Điểm thứ hai chính là cái đuôi
lông xù phía sau mông.
Mà ngày nào chỗ Tịch Tích Chi không cho người khác chạm vào này
cũng bị một vị đế vương nào đó túy ý làm bậy mà vỗ về. Điều khiến người
khác tức giận nhất là Tịch Tích Chi không có chút đường phản kháng nào
cả.
Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, An Hoằng Hàn chính là khắc
tinh của Tịch Tích Chi.
Nàng cắn răng nghiến lợi, nghiến kèn kẹt vang dội.
Vậy mà dáng vẻ con chồn nhỏ càng tức giận tới mức xù lông càng khiến
lòng An Hoằng Hàn thỏa mãn. Con chồn này chỉ thuộc về mình hắn, ai
cũng không thể cướp đi.
Ngón tay thoải thoải mái mái mà xoa lên lông tơ của nó...
Tịch Tích Chi tức tới mức lông run lên, vò nữa thì nàng cũng đừng
mong có sức mà tức. Thấy An Hoằng Hàn xoa đám lông đỏ tới nghiện,
nàng mở cái miệng nhỏ nhắn, ngậm chặt lấy ngón tay hắn.
Vốn hắn không cố ý chọc nàng, ngón tay được khoang miệng ấm áp của
nàng ngậm có cảm giác ấm áp cực kỳ dễ chịu.
Tịch Tích Chi không dám dùng răn cắn, chỉ khẽ ngậm, dáng vẻ uất ức
như tiểu tức phụ.
"Vì sao không dùng sức mà cắn? Biết đâu nàng cắn trẫm một miếng
trẫm sẽ không vỗ về lông tơ của nàng nữa."