An Hoằng Hàn nhướng mày, “Nàng lại dám cắn thật.”
Nhìn ngón tay bị cắn ra dấu, An Hoằng Hàn từ từ mở miệng nói, giọng
không nghe ra hỉ nộ.
Nghĩ ra không suy nghĩ của hắn, nàng sợ tới mức nhảy xa ra hai trượng.
Chít chít…
Một hồi tiếng kêu to như kháng nghị, như uất ức mà nói là huynh chọc
ta trước, tất cả đều là tự vệ chính đáng!
“Nàng nói xem, một giọt máu của trẫm trị giá bao nhiêu bạc?” An
Hoằng Hàn lấy khăn ra, lau lau giọt máu dính trong lòng ngón tay.
Hành động của hắn vô cùng chậm chạp, dường như cố ý làm cho làm
cho Tịch Tích Chi xem.
Gan Tịch Tích Chi vốn nhỏ, đặc biệt là đối mặt với nam nhân lãnh khốc
vô tình An Hoằng Hàn này, gần như lần nào cũng đều bị dọa tới mức não
nhỏ lại.
Không hiểu ý trong lời hắn, nàng lựa chọn im lặng.
An Hoằng Hàn nói tiếp: “Người có thể làm cho trẫm chảy máu mà
không trả giá gần như không có trên đời.”
Bởi vì mỗi người khiến hắn chảy máu cũng đều không có kết quả tốt.
Tịch Tích Chi rùng mình, thầm nói, An Hoằng Hàn sẽ không nghĩ cách
trừng trị nàng chứ? Cộng thêm tai họa vừa chọc trên núi Du Vân hôm nay,
đoán chừng nàng cũng chạy trời không khỏi nắng.
Chít chít… Đây cũng là nàng dưới tình thế cấp bách mới làm ra việc
như vậy, không thể chỉ trách mình nàng. Nếu không phải An Hoằng Hàn cố