DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 908

Đông Phươn Vưu Dục hơi không vững vàng,” Ngọc bội này chính là vật

tuỳ thân của Từ quốc sư. Thứ này chính là thê tử đã chết cửa ông để lại, từ
trước tới nay luôn bất ly thân. Hôm qua bản diện phải thám tử ra ngoài
ngoại ô thì tìm thấy thứ này, xung quanh có dấu vết lộn xộn, cho nên bản
điện nghi ngờ có người gây bất lợi cho quốc sư.”

Nghe lời kể lại của Đông Phương Vưu Dục, trái tim Tịch Tích chi thắt

lai. Từ lão đầu biến mất lâu như vậy, không có tin tức gì, không ngờ nghe
lại tin tức của ông lần nữa lại là một tin xấu.

“từ trước tới nay Luật Vân quốc ta và Phong Trạch quốc luôn có quan

hệ ngoại giao tốt đẹp, bệ hạ, quốc sư nước ta gặp nạn, ngài có thể nào ngồi
yên không quan tâm?”

Nói tới mức này, không giúp thì quả là không thể nào nói được.

Nhưng An Hoằng Hàn không tỏ vẻ gì như Đông Phương Vưu Dục đang

nôn nóng như bị lửa đốt, thậm chí sự lo lắng cũng không có.

“Trẫm cũng biết thái tử điện hã nóng long, nhưng trời đất bao la, tìm

người như mò kim đáy biển. Huynh bảo trẫm tới đâu tìm người giúp?” An
Hoằng Hàn lật tấu chương, ra vẻ như đang phê duyệt một cách nghiêm túc.
Nhưng đọc hay không thì chỉ có mình hắn biết.

Nhìn như từ chối nhưng lại thầm lộ ra huyền cơ.

Đông Phương Vưu Dục không phải mới biết An Hoằng Hàn ngày đầu

tiên, đương nhiên lập tức hiểu ý hắn, “Luật Vân quốc ta bằng long tiến
cống nhiều hơn gấp đôi, chỉ cầu bệ hạ tìm quốc sư cho chúng ta trước.”

Hình như cảm thấy chưa đủ, An Hoằng Hàn vẫn không gật đầu bằng

lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.