“cho nàng.” Hai chữ này nói cho mọi người quyết định của An Hoằng
Hàn,” nếu nàng đã muốn dọn sàn nhà như vậy thì để nàng làm thử đi. Nếu
không cả ngày ăn ngủ, ngủ ăn chả khác gì nuôi một con heo con.”
Tịch Tích Chi tức tới cắn răng nghiến lợi! ail à heo con chứ! Nàng là
chồn, chồn Phượng Vân chính tông!
Chỉ tiếc lời hò hét trong long tiểu hài tử không thể truyền vào tai An
Hoằng Hàn. Đang lúc nổi nóng, nàng vươn tay nhận lấy giủ lau cung nữ
đưa tới, nhấn vào bồn nước, sau đó vắt sạch, cầm lên.
“yên tâm, nhất định ta sẽ dọn sạch sẽ cho huynh.”
An Hoằng Hàn trả lời có dáng có vẻ,” vậy là tốt nhất.”
Thấy An Hoằng Hàn bày ra vẻ lạnh nhạt, lửa giận trong long Tịch Tích
Chi lại càng dâng cao, tim gan tỳ phổi suýt chút nữa bị giận tới mứa bốc
khói. Nàng nắm lấy giẻ lau, đứng tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích như
thể một pho tượng đá.
“các ngươi lui hết ra đi, ở đây không cần các ngươi.” An Hoằng Hàn
lạnh giọng phân phó.
Lâm Ân đang chần chừ có nên lui ra ngoài hay không, bởi vì bệ hạ nói
các ngươi, hắn thật không chắc trong đó có cả mình hay không.
“Lâm Ân, ngươi cũng lui ra ngoài.” Thấy vẻ mặt Lâm Ân, giọng lạnh
khóc của An Hoằng Hàn lại vang lên lần nữa.
Tất cả thái giám cung nữ nghe theo mệnh lệnh, lui từng bước một ra
khỏi đại môn, đứng ngoài cửa.
Cả điện yên tĩnh không ai nói chuyện.