Tịch Tích Chi không dám có nửa phần nghi ngờ những lời này. Tâm An
Hoằng Hàn như gương sáng, có thể chiếu rõ ràng cách nghĩ trong lòng
người khác. Đặc biệt là Tịch Tích Chi, trước kia lúc bị An Hoằng Hàn nhìn
thấu còn ít à?
Nàng chép miệng mấy cái, định tìm một lý do để qua loa trước. Nhưng
mắt vừa nhấc thì vừa hay thấy đôi mắt lãnh khốc vô tình của An Hoằng
Hàn, sợ tới mức chút tâm tư này lập tức không còn sót lại chút gì. Nàng bị
hắn ăn sạch, nếu không sao lại sợ hắn như thể chuột thấy mèo.
"Ta... Ta có từng nghĩ một cách." Nàng thành thật nói, không giấu chút
gì.
Mắt An Hoằng Hàn lại âm u một lần nữa, như thể phủ đầy hàn băng,
đồng tử không chút độ ấm.
Nhưng nếu bình thường Tịch Tích Chi đã nhìn quen ánh mắt như vậy
của hắn chắc chắn sẽ không sợ nữa. Nhưng bây giờ không đúng lúc, nàng
càng nhìn càng thấy kinh hãi. Trong lòng nàng nghĩ thế nào thì nói như thế,
"Ta đi theo con đường tu tiên, Phùng chân nhân nói vậy cực kỳ có lý. Cuối
cùng có một ngày ta sẽ phải lên trời, tới khoảnh khắc đó ta sợ ta sẽ không
bỏ được. Nếu vừa bắt đầu đã cố gắng bỏ ra ít thì ra sẽ đi một cách tiêu sái."
Đạo lý này không chỉ Tịch Tích Chi biết mà An Hoằng Hàn cũng biết.
Nhưng vừa nghĩ tới tiểu hài tử sẽ rời khỏi hắn, hắn liền không khống
chế được tâm trạng của mình! Đây chính là nguyên nhân hắn tức giận.
Vẻ mặt An Hoằng Hàn lạnh lẽo tới mức đáng sợ, híp mắt, lạnh lùng hỏi:
"Có còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nhau trẫm từng nói những lời gì không?"
Đề tài chuyển quá nhanh, cái đầu nhỏ của nàng hơi không phản ứng kịp.