So với đại tổng quản Lâm n, gần đây sắc mặt Ngô Kiến Phong rất khó
coi. Đi đến chỗ nào cũng đều có thể nghe thấy lời ra tiếng vào về hắn. Tịch
Tích Chi chưa từng đi hỏi thăm nhưng cũng nghe mấy cung nữ lén thảo
luận. Kể từ khi chuyện giết huynh kia xảy ra, nhà họ Ngô liền chiêu cáo
thiên hạ rằng từ nay về sau không còn liên quan gì tới Ngô Kiến Phong,
còn dùng một mồi lửa đốt hết những thứ hắn để lại Ngô phủ.
Tính tình Ngô Kiến Phong khi giải quyết công việc vốn không tốt,
không có nhà họ Ngô che chở, không ít thái giám cung nữ trong cung cũng
châm chọc hắn.
Tịch Tích Chi liếc hắn, thấy dáng vẻ hắn vẫn ỉu xìu, sắc mặt buồn bã thì
hơi thông cảm. Nếu người này không thể tỉnh lại vậy thì chỉ có thể phế đi.
Đả kích cũng không đáng sợ, có câu nói, ngã từ đâu thì đứng lên ở đó. Chỉ
có chịu đựng được đả kích thì ngươi mới có thể đạt được mục đích của
mình.
Nếu ngay cả điểm cố gắng này Ngô Kiến Phong cũng không làm được
thì nàng chỉ có thể thở dài với lần này.
“Nàng ít quan tâm chuyện của người khác đi. Hắn cũng không phải
người tốt.” Khẽ nhéo lên cánh tay nàng, An Hoằng Hàn cảnh cáo. Ngay cả
huynh đệ ruột thịt của mình mà cũng xuống tay được, Ngô Kiến Phong có
thể là một người lương thiện à? Người này đã tỏ rõ mình là một con sói mắt
trắng.
Dù ngươi cứu hắn một lần, e rằng sau này lúc hắn cắn ngược lại ngươi
một miếng cũng chắc chắn sẽ không mềm lòng.
Nàng trừng mắt, gật đầu với hắn. Sống trong hoàng cung lâu như vậy, ít
nhiều gì nàng cũng hiểu được nguyên tắc trong đó. Dù thông cảm cho Ngô
Kiến Phong nhưng còn chưa tới mức vươn tay giúp đỡ lung tung.